Học viện Nặc Đinh sơ cấp hồn sư toạ lạc tại phía tây thành, lão Kiệt Khắc hướng người dân trong thành hỏi vài lần rồi trực tiếp mang Đường Phong cùng Đường Tam đi tới.
Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen, Đường Tam liếc mắt một cái tựu nhìn ra do tinh thiết tốt đả tạo mà thành.
Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.
Giữa cổng môn có bốn chữ to:"Nặc Đinh học viện."
Tới gần đại môn học viện là có thể nhìn ra chức nghiệp hồn sư tại đại lục quan trọng cỡ nào, cái này cũng chỉ là một cái sơ cấp hồn sư học viện mà thôi. Lão Kiệt Khắc mang theo Đường Phong & Đường Tam vừa tới đại môn lập tức đã bị một thanh niên gác cổng cản lại:"Có chuyện gì? Địa phương này là nơi hạ nhân các ngươi có thể tới hay sao?"
Lão Kiệt Khắc tại Thánh Hồn thôn xem như cũng phong quang, nhưng tới Nặc Đinh thành nhìn bộ dáng giống như hạ nhân, ngay cả hắn cái tên gác cửa từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra vài phần khinh thường. Lão Kiệt Khắc cười đãi bôi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hài từ này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"
Môn phòng(gác cổng) nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: "Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao?" Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ." Lão Kiệt Khắc trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn còn nhẫn xuống xuất ra khai cụ chứng minh do chấp sự vũ hồn điện Tố Vân Đào đưa cho môn phòng.
Môn phòng tiếp nhận chứng minh, thượng hạ nhìn(nhìn trên, nhìn dưới) một chút: "Vũ hồn Lam ngân thảo? Còn Tiên Thiên mãn hồn lực? Buồn cười, cái này thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, ta ở học viện cũng đã làm việc được bốn năm còn không có nghe qua đệ tử sở hữu Tiên Thiên mãn hồn lực, tiểu tử này vũ hồn lại còn là Lam ngân thảo, còn có thể mãn hồn lực? Ta xem, cái chứng mình do vũ hồn điện cấp này nhất định là ngươi nguỵ tao rồi."
Ngay lập tức Đường Phong lấy ra kim hồn tệ nhét vào túi tên gác cổng, hắn hiểu ý.
"Ây da, chắc mới tỉnh ngủ nên nhìn không rõ, lão nhân gia cứ yên tâm giao 2 đứa nhỏ này cho ta nha. Đây đây mời 2 cậu vào." Thấy rõ cách xử lý của Đường Phong nhanh gọn lẹ làm cho lão Kiệt Khắc cũng trợn mắt mà nhìn nhưng cũng không nói gì nhiều, liền để cho Đường Phong và Đường Tam đi vào học viện, kèm theo vài lời nhắc nhở rồi đi ngay. Một bên khác Đường Tam liền hỏi Đường Phong.
"Ca ca như thế cũng được sao??"
"Haizzz đệ thiếu kiến thức thực tế quá, ở thế giời này ai có nắm đấm to có nhiều tiền là có quyền hết, vừa rồi ra tay giáo huấn tên gác cổng cũng được nhưng làm vậy chỉ khiến chúng ta mất sức thôi thay vậy chúng ta dùng tiền thế là giải quyết không lẹ a đỡ tốn thời gian."
Nghe thấy lời của Đường Phong, Đường Tam cũng minh bạch ý đang đi thì bọn họ thấy một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần. Đường Phong vừa nhìn là biết đây là Đại Sư Ngọc Tiểu Cương, liền thầm nghĩ "quả nhiên". Hắn đột nhiên kêu lên
"Đại sư" , nhanh chóng người đàn ông đó quay lại
"Ngươi biết ta??"
"Tất nhiên ta biết lý luận của ngài xuất sắc nên để cho đệ đệ ta muốn bái ngài làm sư phụ a. Đây là tờ giấy chứng nhận võ hồn của Võ Hồn Điện ngài có thể xem."
Đường Tam mộng bức không hiểu chuyện gì, một bên nhận lấy tờ giấy chứng nhận của Đường Tam, Đại sư liền minh bạch quay về phía Đường Tam hỏi :"Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?"
"Ngài có thể dạy ta tu luyện võ hồn không?" Đường Tam hỏi
Đại sư dừng chân lại, đứng lại đối mặt với Đường Tam: "Vậy ngươi có nguyện ý hay không?"
Đường Tam tự nhiên cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vị Đại sư trước mặt, quan sát trong khoảng cách gần, vừa là nhìn từ dưới lên trên, hắn phát hiện miệng Đại sư có chút lớn, môi cũng rất dầy. Hắn không hề mở miệng, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng. Đại sư nhìn Đường Tam dùng nhãn tình kinh ngạc kia nhìn mình, loại nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Tốt, ngươi quả nhiên là đứa nhỏ thông minh."
Không mở miệng có hai tầng nghĩa, một là không vội cự tuyệt, để tránh đắc tội với Đại sư. Hai là chỉ dùng hành động đề hỏi lại Đại sư, ta tại sao lại phải bái ngươi làm vi sư đây?
Đại sư giống như lão Kiệt Khắc vậy, đặt tay lên đầu Đường Tam xoa xoa: "Thiên phú dị bẩm, lại thông minh như thế, xem ra, ta cũng phải làm thêm một lúc nữa. Nói như thế nào thì ngươi cùng là người thứ ba trong trăm năm qua có song sinh võ hồn."
Nghe đại sư nói xong, Đường Tam chấn động, ánh mắt nhìn Đại sư nhất thời thay đổi, cổ tay trái lặng yên ngước lên, trong mắt toát ra thần sắc kinh nghi bất định.