"Đừng!" Thẩm Trọng Hoa hoảng sợ ngồi bật dậy, che ngực, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy ánh nến lay lắt tĩnh mịch và gió đêm khe khẽ lướt qua màn lụa mỏng, Thẩm Trọng Hoa như người chết đuối cuối cùng cũng bắt được một thân gỗ nổi, thần kinh kéo căng lập tức thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu như cũ. Giống như bị nước tràn vào trong lồng ngực, không ra được, cũng không thể trôi xuống.
“Thất Thất…” Thẩm Trọng Hoa cúi đầu nhìn hai tay của mình, trong mộng, hoặc kiếp trước, hai tay của chàng đầy máu tươi của Thẩm Thất.
Máu tươi của Thẩm Thất nhuộm váy cưới màu đỏ nàng mặc trêи người thành màu đỏ thê lương đẹp đẽ hơn, Thẩm Trọng Hoa muốn cầm máu cho nàng, cố gắng ấn vết thương trêи cổ Thẩm Thất, nhưng căn bản không cầm được máu, giống như một dòng nước suối, róc rách chảy ra từ kẽ tay chàng.
Mà hiện tại, hai tay Thẩm Trọng Hoa sạch sẽ, không có những màu đỏ chói mắt làm chàng choáng váng, chỉ có một mảng mồ hôi lạnh ướt nhẹp.
"Thẩm Thất..." Hô hấp của Thẩm Trọng Hoa run rẩy, lúc xuống giường lại lảo đảo ngã xuống: "Bảo nàng tới... bảo nàng tới..."
"Vâng." Lãnh Tinh lên tiếng, chưa đi bao xa thì nghe thấy Thẩm Trọng Hoa phân phó lại lần nữa: "Không... không... bổn vương đi qua... bổn vương đi tìm nàng..."
Đêm hôm ấy, Lãnh Tinh hỏi Lưu Nguyệt, có phải lúc đi rước đèn xảy ra chuyện gì hay không, vương gia hình như có chút bất thường.
Thẩm Trọng Hoa khoác thêm áo ngoài, nhân lúc ban đêm, bước chân tiếp tục đi tới Phương Hoa Uyển. Trong viện yên tĩnh, bất luận là Thẩm Thất hay Liên Hương và Lăng Giác đều đã đi ngủ. Thẩm Trọng Hoa tới vội, sợ làm kinh động tới Thẩm Thất nên lúc vào cửa đã dặn không cần thông báo.
Thẩm Trọng Hoa dừng lại ở cửa, Lãnh Tinh giấu mình ở một góc bên cạnh trong bóng tối. Nhìn Thẩm Trọng Hoa chần chờ ở cửa hồi lâu, cuối cùng vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa trước mắt ra.
Mỗi một bước đi của Thẩm Trọng Hoa đều rất cẩn thận, sợ đánh thức nàng, chỉ là hô hấp và nhịp tim của chàng lại không thể khống chế, ở trong đêm yên tĩnh càng lộ rõ vẻ nặng nề.
Khẽ vén rèm châu lên rồi vén màn lụa mỏng. Thẩm Trọng Hoa trông thấy Thẩm Thất quấn mình ở trong chăn, cuộn lại thành một vòng nhỏ, tư thế ngủ giống như trẻ con. Vẻ mặt khi ngủ của nàng yên bình, lông mày có hơi nhíu lại, dưới ánh nến lay lắt, trông sắc mặt Thẩm Thất còn có vẻ nhợt nhạt hơn ban ngày.
"Vẫn phải bồi bổ thêm..." Thẩm Trọng Hoa nghĩ như vậy: "Tổ yến linh chi, nhân sâm, phải nấu canh cho nàng ăn mỗi bữa mới được..."
Tay Thẩm Trọng Hoa chậm rãi xoa lên khuôn mặt Thẩm Thất, xa cách một đời, xúc cảm mềm mại chân thật, là nhiệt độ ấm áp. Nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, tay Thẩm Trọng Hoa lại run lên, chàng nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thất ở trêи vách núi và máu đỏ tươi nóng bỏng của nàng trêи tay chàng từ từ lạnh dần...
"Vương gia?" Trong lúc Thẩm Trọng Hoa rơi vào hồi ức, thanh âm thanh lãnh của Thẩm Thất vang lên.
"... Đánh thức nàng sao?" Thẩm Trọng Hoa trông thấy sát ý trong mắt Thẩm Thất bị nghi hoặc thay thế, nhưng mà chỉ thoáng qua, sau đó, Thẩm Thất nhanh nhẹn xuống giường, muốn hành lễ với chàng.
Thẩm Thất tỉnh lại từ lâu rồi, nàng xem như là sát thủ được bồi dưỡng đi theo bên người Thẩm Trọng Hoa từ nhỏ, lúc có người tiến vào trong viện, Thẩm Thất đã tỉnh lại rồi. Nàng không nhúc nhích, đơn giản là muốn xem là người nào, muốn làm cái gì thôi.
Lúc nhìn thấy Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Thất mới lẳng lặng thu dao găm nắm chặt trong tay vào trong tay áo, lại quên mất xỏ giày.
"Không cần..." Thẩm Trọng Hoa tất nhiên sẽ không để Thẩm Thất quỳ xuống, chàng vươn tay đỡ lấy nàng, bàn tay vừa hay sờ đến cơ quan cất dao găm trong tay áo Thẩm Thất, mày nhăn lại.
Thẩm Trọng Hoa vốn định nói với Thẩm Thất: "Bổn vương chỉ là tới thăm nàng một chút."
Lúc sờ thấy chuôi dao, Thẩm Trọng Hoa thay đổi chủ ý.
Dù sao nàng cũng tỉnh dậy rồi, Thẩm Trọng Hoa bỗng cầm cổ tay Thẩm Thất, kéo nàng ra ngoài. Lúc đẩy cửa ra ngoài, Thẩm Trọng Hoa nhớ ra Thẩm Thất chưa đeo giày nên dứt khoát bế ngang nàng lên.
"Vương gia..." Trong lòng Thẩm Thất không khỏi khó hiểu vì hành động này của chàng nhưng ngại thân phận, nàng cũng không hỏi nhiều. Chỉ là bị Thẩm Trọng Hoa bế đi như vậy, trong lòng nàng có chút kháng cự. Dù sao kiếp trước chàng không ôn nhu như bây giờ, Thẩm Trọng Hoa kiếp trước bế nàng như vậy đều là, phần lớn là...
Sắp ném nàng lên giường, đẩy nàng ngã xuống mặt đất, hoặc là đặt ở trêи bàn, hung ác phát tiết thú tính của chàng.
Thẩm Thất mắt thấy Thẩm Trọng Hoa ôm nàng vào Lâm Uyên Các, mắt thấy Thẩm Trọng Hoa vén chuỗi rèm châu lên, mắt thấy Thẩm Trọng Hoa ôm nàng vào bồn tắm của chàng.
Trong bồn tắm đã sớm chuẩn bị sẵn nước nóng, hơi nước lượn lờ, mang theo mùi cánh hoa thơm ngát.
"Rào!" một tiếng, Thẩm Trọng Hoa vẫn mặc quần áo, bước thẳng vào bể tắm.
Chẳng lẽ muốn nàng hầu hạ chàng tắm gội? Thẩm Thất nghĩ thầm, lúc chàng tới, trêи người có hơi ẩm ướt, là đi ngủ đổ mồ hôi sao?
Thẩm Trọng Hoa đứng ở trong bể nước, nước nóng thấm ướt vạt áo của chàng, làm lộ ra hình dáng lồng ngực căng đầy. Thẩm Trọng Hoa nhẹ nhàng đặt Thẩm Thất xuống mép bể tắm, Thẩm Thất quay đầu đi tìm khăn trắng, muốn chà lưng cho Thẩm Trọng Hoa.
Nhưng Thẩm Trọng Hoa lại cầm tay Thẩm Thất, kéo nàng tới gần sát hắn, cúi người. Thẩm Trọng Hoa cầm tay Thẩm Thất để vào trong nước nóng trải hoa tươi, vốc nước xối lên tay nàng...
Thẩm Thất càng không hiểu Thẩm Trọng Hoa muốn làm cái gì, chỉ thấy Thẩm Trọng Hoa thế mà cúi đầu, cầm tay của nàng, rửa tay cho nàng.