"Vương gia..." Thẩm Thất không rõ Thẩm Trọng Hoa muốn làm cái gì, lại không hiểu sao có chút kháng cự chuyện này. Nếu là kiếp trước, nàng nhất định bởi vì hành động này của Thẩm Trọng Hoa, mặt đỏ tim run, trong lòng tim đập thình thịch, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Nhưng kiếp này lại khác, nếu như có thể, Thẩm Thất muốn cách xa Thẩm Trọng Hoa một chút, như vậy, những đau lòng không tên, những bi thương không thể kìm nén của nàng sẽ bớt đi một chút.
Nhưng kiếp này quả thực khác thường, nàng xa cách, cũng không khiến cho khoảng cách giữa nàng và Thẩm Trọng Hoa ngày càng xa, ngược lại hình như hoàn toàn ngược lại.
Nước trong bể tắm làm ướt tay áo Thẩm Thất, lúc rửa tay cho Thẩm Thất Thẩm Trọng Hoa chợt phát hiện ra, động tác của chàng ngừng lại, ngẩng đầu hỏi nàng: "Nàng có lạnh hay không?"
Thẩm Thất lắc đầu, ngữ khí kính cẩn nghe lời nhưng vẫn lộ ra vẻ lạnh nhạt và dè dặt: "Tạ vương gia săn sóc."
"Đừng gọi ta là vương gia." Thẩm Trọng Hoa mở miệng, thanh âm khàn khàn.
Thẩm Thất rũ mắt, không nhìn Thẩm Trọng Hoa, chỉ nhìn từng gợn sóng trong bể tắm, thầm nghĩ: "Không gọi vương gia thì gọi cái gì? Chủ nhân? Hay là bệ hạ?"
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa nắm chặt tay của nàng: "Gọi tên của ta."
Đáy lỏng Thẩm Thất run rẩy, đầu cúi thấp hơn, nàng nói: "Nô tỳ không dám."
Nhìn tư thế cúi đầu của Thẩm Thất, nhìn nàng hèn mọn và coi rẻ bản thân mình, lòng Thẩm Trọng Hoa lại bắt đầu xoắn lại, giống như kiếp trước sau khi nàng ra đi, mỗi lần chàng nhớ tới nàng, đều đau tới nỗi không thể thở nổi.
Hô hấp Thẩm Trọng Hoa trì trệ, vô cùng phiền muộn, bỗng nhiên, chàng vươn tay trực tiếp ôm lấy Thẩm Thất, kéo nàng vào trong nước.
"Ào ào ào!" Nước từ bốn phía ùa vào Thẩm Thất, bể tắm không sâu, Thẩm Thất vừa ý thức được mình bị Thẩm Trọng Hoa kéo vào trong nước, lúc chỉnh lại tư thế tốt để chuẩn bị đứng lên, Thẩm Trọng Hoa lại mạnh mẽ vòng khuỷu tay qua eo nàng, vớt toàn thân ướt đẫm của nàng từ trong hồ nước ấm áp lên.
Toàn thân Thẩm Thất ướt đẫm, áօ ɭót vốn mỏng, sau khi ướt càng dán chặt vào người Thẩm Thất hơn, bao chặt lấy hình dáng thân thể nàng, mơ hồ lộ ra màu sắc da thịt nàng.
Thẩm Thất bị Thẩm Trọng Hoa ôm vào trong ngực, muốn né tránh theo bản năng nhưng Thẩm Trọng Hoa lại không chịu buông tay. Thẩm Thất không thể phản kháng, chỉ có thể cúi đầu, dùng bản thân ngăn cản ánh mắt Thẩm Trọng Hoa, kìm nén sợ hãi trong lòng nói với chàng: "Nô tỳ tạ ơn vương gia ra tay."
"Thất Thất..." Thẩm Trọng Hoa hít sâu một hơi, ngữ khí gần như khẩn cầu: "Đừng tự xưng nô tỳ..."
Hôm nay Thẩm Trọng Hoa rốt cuộc bị sao vậy? Thẩm Thất hoàn toàn không rõ!
"Nô tỳ..." Thẩm Thất mở miệng, vốn muốn nói: "Ngài vốn ở trêи cao, thân phận vương gia tôn quý, mà ta vốn là nô tỳ của vương gia ngài, người hầu của ngài, tử sĩ của ngài."
Nhưng mà, Thẩm Trọng Hoa lại không để nàng nói xong, Thẩm Thất chỉ kịp nghe thấy tiếng thở nặng nề của chàng rồi bị chàng dùng tay nắm cằm, cưỡng ép ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, môi Thẩm Trọng Hoa áp tới.
"Ưm..."
Thẩm Thất mở to hai mắt, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
Môi Thẩm Trọng Hoa lạnh buốt, run rẩy, chàng hôn lên môi của nàng, vừa dịu dàng cũng vừa hung ác. Chàng cấp bách tham lam hôn đôi môi mềm mại của nàng, nụ hôn của chàng khiến nàng không biết làm sao, trong đầu như có cái gì đó nổ tung thành một đống hỗn độn.
Thẩm Thất cắn chặt răng theo bản năng.
Kiếp trước, lúc Thẩm Trọng Hoa tàn phá trong cơ thể nàng, nàng càng cắn chặt hàm răng thì động tác của Thẩm Trọng Hoa càng hung ác hơn, chàng sẽ hung hăng đâm vào nàng, thúc nàng, nhào nặn nàng, dùng thứ ấy bức nàng kêu ra tiếng.
Kiếp này sao lại...
Tay Thẩm Trọng Hoa đặt ở sau gáy Thẩm Thất, xuyên qua mái tóc đen của nàng, giữ chặt đầu của nàng, không cho nàng né tránh. Hôn đến lúc động tình, Thẩm Trọng Hoa rời khỏi môi Thẩm Thất nhưng lại cách rất gần.
Thẩm Trọng Hoa nói với Thẩm Thất: "Thất Thất, để cho ta đi vào..."