Thẩm Thất cả đêm chưa về, buổi sáng sớm hôm sau, không chờ Thẩm Trọng Hoa thức dậy, tất cả nha hoàn ở Phương Hoa Uyển đã đến bên ngoài Lâm Uyên Các thỉnh tội, nói cho Thẩm Trọng Hoa: "Không thấy Thất cô nương ạ."
"Sao bây giờ các ngươi mới đến bẩm báo!" Có thể nói là nổi trận lôi đình, nếu không phải Lãnh Tinh và Lưu Nguyệt ngăn cản, nha hoàn trong ngoài Phương Hoa Uyển chắc chắn đều bị đánh chết.
"Tìm! Lật tung cả thành Trường An lên cũng phải tìm Thất Thất trở về cho bổn vương!" Theo tiếng kêu thảm thiết liên tiếp của một loạt nha hoàn bị trừng phạt bằng gậy, Thẩm Trọng Hoa trong cơn thịnh nộ, hạ một tử lệnh: "Tìm không thấy Thất Thất, tất cả các ngươi mang đầu đến gặp ta!"
So với tình hình thê thảm ở phủ Huyên vương, Thẩm Thất bên ngày bình tĩnh hơn nhiều.
Đối với chuyện xảy ra khi còn bé, Thẩm Thất nhớ không nhiều, chuyện có thể nhớ được nàng đều nói với Tô Thịnh Phong. Tô Thịnh Phong vẫn luôn lắng nghe, ánh mắt phức tạp, chờ Thẩm Thất nói xong, hắn mới nói với nàng: "Những lời này của cô nương, ta sẽ phái người điều tra. Trước khi tra rõ sự tình, xin cô nương tạm thời ở lại biệt uyển này."
Đây cũng là ý không thả người.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là bị "cầm tù", trong lòng Thẩm Thất rất bình tĩnh.
"Chẳng lẽ là bởi vì không cần về vương phủ?" Thẩm Thất bị chính ý nghĩ đại nghịch bất đạo này của mình làm giật mình, nàng lắc đầu, nói với mình, nàng chỉ bình tĩnh chờ đợi một kết quả. Nếu như không phải thì nàng sẽ rời đi.
Nghe nói mình có thể là tiểu thư phủ tướng quân, lúc đầu Thẩm Thất hơi kinh ngạc, về sau lại bình tĩnh. Nàng không phải không muốn tìm cha mẹ của mình, nàng quả thực nằm mơ cũng muốn, chỉ là Thẩm Thất sợ, nàng sợ thất vọng, bởi vậy không dám hy vọng. Bất luận là tìm người nhà của mình hay là hy vọng Thẩm Trọng Hoa có thể quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, có thể đối xử với nàng ôn nhu một chút, kiếp trước Thẩm Thất đều muốn một lượt rồi, từ thất vọng đến tuyệt vọng.
Cho nên nàng không dám nghĩ, cho nên nàng ép bản thân mình tâm lặng như nước.
Đóng cửa lại, Tô Diên Lăng lo lắng đón, trong lòng của hắn rối bời, Tứ ca còn cố ý dặn dò hắn không thể tiết lộ tin tức, ai cũng không thể.
"Tứ ca, sao rồi, huynh đã hỏi ra cái gì chưa?" Tô Diên Lăng vội vàng hỏi.
Tô Thịnh Phong ra hiệu im lặng, cùng Tô Diên Lăng đến vườn hoa, lúc xung quanh yên tĩnh mới đối mặt với Tô Diên Lăng mở miệng nói: "Những thứ nàng ta nhớ không nhiều lắm, có lẽ là vì xa người nhà lúc còn quá nhỏ."
Tâm trạng Tô Diên Lăng rất phức tạp, cũng rất bất bình thường, hắn vừa hy vọng Thẩm Thất là muội muội của hắn, vừa hy vọng không phải. Nếu như Thẩm Thất thật sự là muội muội của mình, vậy hai muội muội của hắn đều quấn lấy Thẩm Trọng Hoa, hắn...
Tô Diên Lăng vội hỏi Tô Thịnh Phong: "Nàng được người ta nhận nuôi sao? Lúc trước Tiểu Thất thất lạc, quần áo mặc trêи người, trang sức, hỏi cha nuôi mẹ nuôi của nàng một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Ý nghĩ của Tô Diên Lăng Tô Thịnh Phong cũng từng nghĩ tới, vẻ mặt hắn khó xử, nói cho hắn ta biết: "Nàng không chỉ là thị nữ của phủ Huyên Vương, còn là ám vệ của Thẩm Trọng Hoa."
Lời này vừa nói ra, Tô Diên Lăng đã hiểu, ám vệ đều là đưa vào trại huấn luyện từ nhỏ, huấn luyện bí mật. Hơn nữa từ khi bọn họ vẫn là trẻ con, vào ngày tiến vào trại huấn luyện, tất cả những thứ chứng minh thân phận của bọn họ đều bị tiêu hủy. Ngay cả cái tên cũng là chủ nhân sau đó đặt cho, bọn họ ở trong trại huấn luyện chí có một con số, là biệt hiệu.
"Nàng tên Thẩm Thất... là trùng hợp sao?" Tô Diên Lăng ôm một tia hy vọng hỏi.
"Không." Tô Thịnh Phong nói: "Lúc Thẩm Trọng Hoa ban tên cho nàng, nàng nói nhớ mang máng người nhà gọi nàng là Tiểu Thất nên Thẩm Trọng Hoa đặt cho nàng chữ Thất này."
"Tiểu Thất... Tiểu Thất?" Tô Diên Lăng túm lấy tay áo của Tứ ca: "Dung mạo nàng giống mẫu thân như đúc, còn gọi là Tiểu Thất, trêи đời này không có chuyện trùng hợp như thế chứ?"
"Còn có hai chuyện." Tô Thịnh Phong nói: "Nàng nhớ mang máng, cổng nhà có hai cái cây hội hạ tuyết và một con búp bê vải hoa hình heo."
"Cậy hội hạ tuyết..." Tô Diên Lăng nhất thời nghĩ mãi không ra, lại lẩm bẩm nói: "Búp bê vải hoa hình heo... là Đô Đô... là Đô Đô! Bất luận là đi ngủ, cho ăn cơm, hay là đi ra phố chơi, Tiểu Thất vẫn luôn ôm Đô Đô của muội ấy, không chịu buông tay!"
Tô Diên Lăng bỗng nhiên giống như còn chắc chắn hơn cả Tô Thịnh Phong, Thẩm Thất chính là muội muội ruột ruột Tiểu Thất của hắn, kϊƈɦ động vô cùng, thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Lúc Tiểu Thất thất lạc, Đô Đô cũng không thấy! Chắc chắn là Tiểu Thất ôm Đô Đô đi!"
"Vậy Đô Đô đâu! Tìm Đô Đô là có thể xác nhận thân phận của nàng! Biết nàng rốt cuộc có phải muội muội chúng ta hay không!" Bỗng nhiên, tia sáng trong mắt Tô Diên Lăng tắt lụi, hắn bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cực kỳ bi thương: "Không đúng, nàng tiến vào trại huấn luyện, nơi đó sẽ không giữ lại bất kỳ dấu vết gì trong quá khứ của nàng..."
Tô Thịnh Phong lắc đầu, sắc mặt kiên định: "Chỉ cần thật sự từng tồn tại thì chắc chắn có thể tìm ra dấu vết."
Tô Diên Lăng hỏi: "Vậy trong nhà..."
"Trước tiên đừng nói, chờ xác nhận thông tin đã." Tô Thịnh Phong có cùng ý nghĩ với Thẩm Thất: "Bằng không thì ta lo cha mẹ hy vọng quá lớn, kết quả lại..."