"Hộc... hộc... hộc..." Khi Thẩm Thất tỉnh lại, nhìn thấy chính là nóc màn lụa xa lạ, thế mới biết chuyện ngượng ngùng kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, lại có chút phiền muộn. Nàng không rõ tại sao mình lại mơ ɖâʍ đãng như vậy, lại càng không biết vì sao bị "bắt" đến nơi xa lạ này, không cần Thẩm Trọng Hoa đốt hương an giấc cho, nàng cũng có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng của Thẩm Trọng Hoa bắn vào trong cơ thể của nàng, trượt ra khỏi vách thịt, tràn ra cửa huyệt rồi trượt xuống dưới thân. Mà trong hiện thực, bụng dưới Thẩm Thất xiết chặt, có một sợi sền sệt chảy ra từ hoa huyệt, làm ướt qυầи ɭót của nàng.
Thẩm Thất vội đứng dậy, xử lý qua loa một chút, thị nữ chờ bên ngoài chắc là nghe thấy động tĩnh, thử hỏi Thẩm Thất: "Cô nương dậy rồi sao?"
"Ừ." Thẩm Thất lên tiếng, cảm thấy xấu hổ hơn, không ngờ mình thân là "tù nhân" lại dậy muộn như vậy, chẳng lẽ thật sự dưới mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa, khiến mình từ hạ nhân chỉ biết nghe lệnh thành tiểu thư kén chọn rồi sao?
Khiến Thẩm Thất không ngờ là, bên Tô gia cũng phái tới hai thị nữ hầu hạ nàng.
Chắc hẳn không phải là mệnh lệnh của Lục thiếu gia Tô Diên Lăng, mà là của Tô Thịnh Phong. Châm chọc là, một nha hoàn trong số đó không biết là thẳng tính hay là vì nguyên do gì khác, lúc Thẩm Thất từ chối các nàng hầu hạ, tự thay y phục xong, đồng thời chuẩn bị tự mình chải đầu, nàng ta nói: "Thân hình cô nương cũng rất giống Đại tiểu thư, đây đều là năm ngoái Đại tiểu thư tới biệt uyển này ngắm hoa anh đào, tìm chất liệu quý giá nhất để may quần áo mới, còn chưa kịp mặc đâu ạ."
Thẩm Thất không để ý nàng ta, chỉ là không biết hai huynh đệ Tô gia này muốn giữ nàng đến bao giờ. Nàng thậm chí còn nghĩ, lúc này Thẩm Trọng Hoa đã phát hiện ra nàng không ở trong phủ chưa, nếu như phát hiện ra, có tra được đến Tô gia không.
Giống như giấc mộng vừa rồi, lòng Thẩm Thất lại rối loạn. Chàng sẽ đến tìm nàng sao? Nếu như chàng tìm nàng, là nói rõ chàng lo lắng và quan tâm nàng sao? Vậy chàng biết nàng ở Tô gia, có tìm nàng về không? Nghĩ tới đây, Thẩm Thất cuối cùng phát hiện ra, tình yêu hèn mọn bị bụi đất vùi lấp của nàng còn chưa chết, nàng còn ôm ấp ý nghĩ viển vông và mong chờ.
"Không..." Thẩm Thất kịp thời ngăn chặn ý nghĩ này, nàng nói với mình: "Nam nhân kia không yêu ngươi, cả đời cũng sẽ không yêu ngươi, ngươi đừng mê muội nữa, yêu chàng ngươi sẽ chết..."
Kiếp trước, Thẩm Thất không sợ chết, chỉ sợ mình chết không thể hầu ở bên cạnh Thẩm Trọng Hoa. Kiếp này, Thẩm Thất có chút sợ, có thể là vì Tô Thịnh Phong cho nàng một nỗi nhớ, một hy vọng, nàng muốn tìm cha mẹ sinh ra mình. Nàng tin tưởng, cũng mơ hồ có một cảm giác, cha mẹ không phải không cần nàng, cha mẹ cũng cưng chiều nàng, yêu thương nàng, chỉ là chính nàng bất cẩn lạc mất.
Sống lại một đời, Thẩm Thất tự biết thân phận mình, nàng tất nhiên không dám hy vọng xa vời mình là tiểu thư phủ tướng quân, bất luận nghèo hèn hay phú quý, chỉ cần có thể đoàn tụ với cha mẹ yêu thương nàng là được rồi. Huống hồ, hôm qua lúc Tô Thịnh Phong hỏi nàng, càng hỏi vẻ mặt càng thay đổi, Thẩm Thất nghĩ, chắc là không có hy vọng gì, là hắn nhận lầm người rồi.
Nhưng may mắn, nàng cũng không dám ôm hy vọng, bởi vì những chuyện kiếp trước một lần rồi lại một lần chứng minh với nàng, có hy vọng thì sẽ thất vọng, hy vọng càng lớn thì càng tuyệt vọng, đến cuối cùng quay đầu lại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra một nguyện vọng nàng cho rằng đơn giản, đối với nàng mà nói đều là hy vọng xa vời.
Khiến Thẩm Thất không ngờ là, nàng bên này vừa quấn tóc thành một búi tóc đơn giản xong, chỉ nghe thấy có người đi về hướng bên này.
Nghe tiếng bước chân, còn là người tập võ, bước chân vững vàng, chín chắn có sức mạnh, lại mang theo một tia gấp gáp và luống cuống. Thẩm Thất nắm chặt cây trâm trong tay, nếu như người đến là kẻ xấu, nàng chắc chắn phải liều một phen.
Sở dĩ nàng phải dùng trâm là bởi vì dao găm trong tay áo nàng sớm bị người Tô gia tịch thu. Khi đó Tô Thịnh Phong còn nói với nàng: "Một cô nương gia cứ múa đao múa kiếm làm cái gì, cũng không sợ làm mình bị thương sao."
Lúc Tô Thịnh Phong nói những lời này, Thẩm Thất có chút thất thần, đây có thể nói là lần đầu tiên có người nói với tử sĩ gần như phải sống trong mưa đao sương kiếm, chém giết khốc liệt nàng rằng, nàng là một cô nương.
Khi đó, Thẩm Thất không nói chuyện, vẻ mặt lạnh lùng xoay người đi, chỉ có nàng biết, mình bỗng dưng muốn khóc.