Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 43: Đàm Ngưng



Tô Liên Tuyết không phải Đại tiểu thư Tô gia, thậm chí không phải con ruột của Tô gia, chuyện này Thẩm Thất bây giờ mới biết được. Vậy Thẩm Trọng Hoa thì sao? Chàng biết từ lúc nào? Xem ra, chàng đã sớm biết tất cả, vậy kiếp trước phải chăng chàng cũng biết rõ chuyện này?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Thẩm Thất có rất nhiều suy nghĩ, khi thì suy nghĩ rõ ràng, khi thì rất hỗn loạn. Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Trọng Hoa, phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu chàng.

Thẩm Trọng Hoa nắm chặt tay của nàng, quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Thất, cái nhìn kia giống như đang an ủi, chàng nói với nàng: "Thất Thất, nàng không phải không có gì cả."

Thẩm Thất chẳng hiểu gì, nhìn vào mắt Thẩm Trọng Hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc khó hiểu bên trong. Thẩm Trọng Hoa nói khẽ với nàng: "Lần đầu tiên gặp nàng, là phụ hoàng để chính ta chọn một tử sĩ, ngài bảo ta chọn một bé gái, có thể lấy thân phận nô tì hầu hạ bên cạnh ta. Ta chọn trúng nàng."

"Huấn luyện tử sĩ tàn khốc và khắc nghiệt, phụ hoàng nói, nếu như nàng không chịu đựng nổi, không chết cũng bị thương. Nếu nàng chết rồi thì chứng tỏ ánh mắt ta không tốt, nhưng nàng chống chọi, bước qua vết máu từ trong bóng tối đi đến bên cạnh ta."

Nói xong, ánh mắt Thẩm Trọng Hoa nhìn về phía ba huynh đệ Tô gia. Chàng cầm chặt tay Thẩm Thất nói: "Ngày ấy, nàng trở thành tử sĩ của ta, ta phải cho nàng một cái tên. Ta hỏi nàng tên gì, nàng nói không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng người lớn trong nhà gọi nàng là Tiểu Thất, cho nên ta cho nàng cái tên Thẩm Thất."

Thẩm Thất cúi đầu, nói: "Vâng."

"Tiểu Thất... muội muội của ta Tiểu Thất... ta biết muội là Tiểu Thất!" Nghe đến đây, Tô An Thái luôn không giỏi che giấu tâm trạng vừa xúc động vừa mất bình tĩnh. Nếu không phải Tô Thịnh Phong bên cạnh ra tay ngăn cản, hắn chắc chắn lại muốn chạy tới trước mặt Thẩm Thất, cầm tay của nàng, hai mắt đẫm lệ như đàn bà.

Chỉ nghe Thẩm Trọng Hoa nói tiếp: "Nghe nói Tứ công tử sai người đi khắp nơi tìm hiểu quá khứ của Thẩm Thất?"

Tô Thịnh Phong ngầm thừa nhận.

"Khỏi cần phiền phức như thế, trước đó bổn vương đã sai người đào sâu ba thước, điều tra lại bối cảnh của Thẩm Thất. Vốn muốn tìm cha mẹ ruột nàng vẫn luôn nhung nhớ cho nàng rồi đi xin phụ hoàng ban hôn, để Thất Thất nở mày nở mặt gả đi từ nhà mẹ đẻ."

Nghe đến đây, toàn thân Thẩm Thất cứng đờ, lòng run rẩy đau đớn.

Chàng nói cái gì? Chàng đang tìm cha mẹ ruột cho nàng, còn muốn xin Thiên tử ban hôn? Ban cho ai? Chàng... chàng sao?

Thẩm Thất không dám nghĩ, lại càng lúc càng nghĩ nhiều.

Tay Thẩm Trọng Hoa bất tri bất giác ôm lấy vai Thẩm Thất từ phía sau, vai của nàng run rẩy khó kìm nén, ấm áp trong lòng bàn tay của Thẩm Trọng Hoa xuyên qua lớp vải mỏng bao trùm lên. Lòng Thẩm Thất đang bồn chồn, chỉ nghe thấy Thẩm Trọng Hoa nói tiếp: "Vừa khéo, đêm hôm qua bổn vương cuối cùng cũng đã tìm thấy tất cả mọi nhân chứng vật chứng để chứng minh thân phận Tiểu Thất."

"Thân phận gì?" Tô Thịnh Phong biết rõ còn cố hỏi. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Phải biết, nếu có thể chứng minh Thẩm Thất chính là Tiểu Thất, chẳng những ông trời mở mắt, cho kết cục cả nhà đoàn viên, còn hóa giải tích tụ trong lòng của mẫu thân, sức khỏe của mẫu thân cũng sẽ không xuống dốc nữa.

"Sở dĩ Thất Thất được người nhà gọi là Tiểu Thất là bởi vì ở trong nhà nàng xếp thứ bảy." Thẩm Trọng Hoa dừng một chút, ôm chặt lấy người trong ngực, nói với ba huynh đệ Tô gia: "Mà tên thật của Thất Thất, là Đàm Ngưng."

Nghe thấy cái tên này, ngay Tô Thịnh Phong cũng không bình tĩnh nổi nữa, tay hắn run run hỏi Thẩm Trọng Hoa: "Huyên vương, ngươi lặp lại lần nữa, nàng tên là gì?"

"Đàm Ngưng, Tô Đàm Ngưng."