Đại tiểu thư chân chính của Tô gia, tên là Tô Đàm Ngưng.
Cái tên mỹ lệ này, hầu hết người ngoài đều không ai biết.
Sự chú ý của Thẩm Thất không phải là mình từ một tử sĩ hèn mọn trong bụi trần thoáng một cái trở thành Đại tiểu thư Tô Đàm Ngưng của phủ tướng quân, mà là, nếu Đại tiểu thư Tô gia là Tô Đàm Ngưng, vậy Tô Liên Tuyết là ai? Nhị tiểu thư Tô gia? Xếp thứ tám?
Nhìn ra nghi hoặc trêи mặt Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa nói với Tô Thịnh Phong nhưng rõ ràng đang hóa giải nghi hoặc cho Thẩm Thất. Thẩm Trọng Hoa nói: "Mà Tô Liên Tuyết, người những năm nay ăn sung mặc sướиɠ, dựa vào bối cảnh Tô gia kiêu căng hống hách, lại không phải con gái ruột của Trấn Quốc tướng quân và phu nhân."
Tô Liên Tuyết... không phải con gái Tô Đại tướng quân? Mà... mà là nàng sao?
Trong tay Thẩm Thất không có dao, đành phải dùng bàn tay giấu trong tay áo lén véo bắp đùi của mình một cái, rất đau, mặt nàng không biểu tình gì nhưng trong lòng đã dậy sóng.
"Không phải nằm mơ..." Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trọng Hoa, lại nhìn Tô Thịnh Phong vẻ mặt nghiêm nghị, hỏi: "Có phải nhầm rồi không?"
Một tử sĩ, một hạ nhân lần mò sống trong bóng tối ẩm thấp nơi tràn ngập máu tươi và cái chết như nàng, sao có thể là quý nữ được phụ mẫu, được huynh trưởng yêu thương, nâng niu trong lòng như Tô Liên Tuyết chứ?
Đùa gì thế? Ngay cả nằm mơ nàng cũng chẳng dám mơ mộng hão huyền như vậy. Nàng thậm chí còn không dám mơ mộng rằng, cha mẹ mình làm nông dân khỏe mạnh, vui vẻ khi nhìn thấy nàng trở về sau bao nhiêu năm xa cách, vui đến bật khóc vì đoàn tụ với cốt nhục, mà không phải được biết chân tướng tàn nhẫn là bị vứt bỏ hoặc bị bán đi.
"Theo lời Huyên vương nói, nhân chứng, vật chứng ở đâu?" Tô Thịnh Phong khôi phục lý trí, siết chặt nắm đấm, cố giả bộ giữ bình tĩnh hỏi Thẩm Trọng Hoa.
"Mang lên." Thẩm Trọng Hoa bày mưu nghĩ kế: "Trấn Quốc tướng quân và phu nhân, bổn vương cũng tự ý mời tới."
"Sao ngươi dám..." Nói chuyện là Tô Diên Lăng, hắn có chút cuống lên: "Sức khỏe mẫu thân luôn không tốt, nếu... nếu lại khiến cho bà ấy thất vọng, chỉ sợ..."
"Lục công tử an tâm." Thẩm Trọng Hoa móc ra một túi vải đỏ từ trong ngực, vừa mở ra vừa nói: "Xem tạm cái này trước đi."
Ánh mắt mọi người đều rơi vào túi vải đỏ trong lòng bàn tay của Thẩm Trọng Hoa, mãi tới khi túi vải đỏ mở ra, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ, trong túi vải đỏ kia là một cái vòng bạc.
Thẩm Thất cũng nhìn thấy nhưng không có ấn tượng. Thẩm Trọng Hoa cúi đầu nhìn Thẩm Thất, giống như hiểu thấu tâm sự của nàng, nói: "Khi đó nàng còn nhỏ, không nhớ ra được cũng là bình thường."
Thẩm Thất không có ấn tượng nhưng Đại công tử, Tứ công tử Tô gia vừa nhìn thấy vòng bạc này sắc mặt cũng thay đổi, ngay cả Lục thiếu gia Tô Diên Lăng ra đời trước Đại tiểu thư Tô gia cũng có chút ấn tượng với vòng này, kinh ngạc hô lên: "Cái này! Cái này hình như là vòng bạc của Tiểu Thất!"
Tô An Thái cầm vòng bạc lên, tay đang run rẩy, tiếng nói cũng thế, vừa mừng vừa sợ: "Đúng thế... đây là vòng của Tiểu Thất... hoa ưu đàm phía trêи là lão tam tự tay vẽ, hơn nữa là ta và phụ thân cầm hoa văn lão tam vẽ, tìm thợ bạc tốt nhất ở Trân Lung Các làm!"
Tô Thịnh Phong cướp lấy vòng bạc trong tay đại ca hắn, chỉ thấy chiếc vòng được làm một cách tinh xảo, hoa ưu đàm bên trong sống động như thật, chỗ trăng tròn, khắc một chữ Ngưng.
"Đây đúng là vòng bạc của Tiểu Thất..." Tô Thịnh Phong nhìn về phía Thẩm Thất, bước nhanh tới trước mặt nàng, vươn tay, dường như muốn chạm vào khuôn mặt cực kỳ giống mẫu thân hắn của nàng, lại bị Thẩm Trọng Hoa bên cạnh vươn tay bắt lấy cổ tay.
"Chỗ bổn vương còn có vài thứ khác, Tứ công tử có cần phải xem những vật đó không?"
"Còn có cái gì?"
"Một cái khăn tay, một chiếc khuyên tai, một đóa hoa lụa." Thẩm Trọng Hoa nói: "Còn một con búp bê vải rách gọi là Đô Đô."