Thẩm Thất ngơ ngác bị Tô mẫu nắm chặt tay, bị mấy người Tô gia đỡ rồi đi qua cửa lớn vào phủ tướng quân. Nàng có cảm giác, tuy nhìn bên ngoài không hề khoa trương, nhưng trông dáng vẻ Tô gia đón nàng vào phủ chỉ còn thiếu khua chiêng gõ trống.
Tô mẫu đã chắc chắn Thẩm Thất là con gái Tiểu Thất của bà, kéo tay Thẩm Thất suốt cả đoạn đường, cả đoạn đường đi bà dạy nàng biết đường đi trong nhà, nói đi nói lại về những thay đổi trong nhà những năm qua. Tuy Thẩm Thất là hạ nhân ở vương phủ nhưng phong cảnh đình đài lầu các như trong tranh, mười bước một cảnh, nàng đã nhìn thấy ở phủ Huyên vương bao nhiêu năm qua rồi. Bởi vậy lúc tới phủ tướng quân, cũng không thấy lúng túng, chỉ cảm thấy tình cảm ruột thịt phức tạp, khó mà diễn tả bằng lời.
Thẩm Thất vẫn luôn khống chế tâm trạng của mình, mãi tới khi Tô mẫu đẩy cánh cửa kia ra, giống như mở ra một thế giới hoàn toàn mới, lại giống như đưa cho nàng một cái chìa khóa, giúp nàng tìm lại quá khứ của mình.
Quả thật như lời Tô mẫu nói, căn phòng rộng rãi, thông thoáng, thoạt nhìn có thể thấy rõ là phòng của một nữ hài tử. Bởi vì trong phòng ngoại trừ bảo vật ngự ban ra thì chủ yếu là đồ chơi của trẻ con. Cả một ngày dài, Tô mẫu luôn kéo tay Thẩm Thất, ở trong phòng này đưa từng thứ cho nàng nhìn, kể từng câu chuyện xưa cho nàng nghe.
Thẩm Thất thoạt đầu vẫn im lặng lắng nghe rồi mới cố hết sức cười cho Tô mẫu dịu dàng nhiệt tình xem, vốn dĩ Thẩm Thất không hay cười, trước kia luyện tập mỉm cười trước gương là muốn cười cho Thẩm Trọng Hoa xem, chẳng cần người khác nói, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy cứng ngắc, giả tạo. Nhưng mà Tô mẫu lại nâng mặt của nàng lên nói: "Tiểu Thất nhà chúng ta cười lên thật xinh đẹp!"
Sau đó Thẩm Thất không kìm nén nổi nữa, lệ nóng tràn mi, Tô mẫu cũng khóc, hai mẫu tử ôm nhau khóc, nhưng là nước mắt vui sướиɠ.
Một ngày trôi qua ngoại trừ ôn chuyện, Tô mẫu rất bận rộn, kiên quyết muốn kéo Thẩm Thất đi dạo phố. Cũng vào lúc này, Tô mẫu luôn ôn nhu không cho Thẩm Thất từ chối, kéo nàng tới tiệm Vân Tấn Hoa Nhan mua son phấn, tới Trân Lung Các mua trang sức châu báu, tới Triêu Huy Phường mua vải đắt nhất lúc bấy giờ tìm thợ may giỏi nhất may quần áo cho Thẩm Thất.
Một ngày này, Thẩm Thất trải qua như ảo mộng. Bước ngoặt quá lớn, hạnh phúc tới quá bất ngờ, nàng nhất thời khó thích ứng.
Đến ban đêm, thậm chí Tô mẫu còn bỏ rơi trượng phu ân ái của mình, ôm Thẩm Thất đi ngủ.
Tô phụ cô đơn khó ngủ đành phải mở hai vò rượu lâu năm đi tìm con trai mình uống rượu, uống vào rồi cũng bật khóc. Tìm thấy nữ nhi rồi, ông cũng vui mừng như Tô mẫu, chỉ là một nam nhân trưởng thành chững chạc, tất nhiên không thể trực tiếp bộc lộ hết cảm xúc ra giống như Tô mẫu, huống hồ hiện tại Tiểu Thất đã là một đại cô nương rồi.
Tô phụ vừa gạt lệ vừa nói: "Ta không còn có thể bế Tiểu Thất nâng cao, xoay vòng nữa rồi!"
Tô Thịnh Phong nghiêm túc nói: "Phụ thân, chỉ cần chưa cao tới thắt lưng, ngài muốn nâng vẫn có thể nâng được mà!"
"Tiểu Thất trở về rồi..." Tô phụ giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Con nhìn mẫu thân con, cười vui vẻ biết bao, ngày hôm nay, có bao nhiêu sức sống!"
Tô Thịnh Phong gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, tìm thấy tiểu muội rồi, bệnh tình của mẫu thân tự nhiên sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp, sức khỏe cũng sẽ càng ngày càng tốt lên."
Tô Thịnh Phong không nói gì còn tốt, vừa nói xong Tô phụ nổi giận, cầm một củ nắm lạc ném tới, trách móc: "Thằng nhóc con này! Con tìm thấy Tiểu Thất, vì sao không nói cho ta và nương con! Còn bày vẻ tra rõ tận tường! Con xem gương mặt kia, giống mẹ con lúc trẻ như đúc! Còn cần bàn bạc kỹ hơn sao!"
Tô Thịnh Phong chẳng buồn so đo với người cha say rượu, quay đầu nói với Nhị ca: "Nếu những lời Thẩm Trọng Hoa thẩm tra được từ Thu Nương đều là thật, vậy Tuyết Nhi... vậy Tô Liên Tuyết nên xử lý thế nào?"
Đây đúng là vấn đề khó.
"Tuy nàng không có quan hệ ruột thịt với Tô gia nhưng bao nhiêu năm qua, cha và nương vẫn luôn đối xử với nàng như con gái ruột, mấy huynh đệ chúng ta cũng cưng chiều, yêu thương nàng giống như muội muội ruột. Chỉ là..." Nhị công tử Tô Lan Sinh trầm ngâm một lát, có chút khó khăn nói ra: "Nếu lời Thu Nương nói là thật, chưa nói tới khi đó nàng còn nhỏ, cũng chưa có tâm cơ, chỉ riêng để Tiểu Thất lưu lạc bên ngoài, chia lìa gia đình chúng ta thì tuyệt đối không thể khoan dung!"
Lời này cuối cùng cũng truyền tới tai Tô Liên Tuyết.
Nàng ta bị chọc tức đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận, thậm chí vào lúc nha hoàn quỳ trêи mặt đất thu dọn mảnh vỡ bình hoa còn nhấc chân giẫm lên tay nha hoàn.
"Nàng là cái thá gì? Nàng là một ả tiện nhân! Tử sĩ gì chứ, nàng là con tiện tì vô liêm sỉ bò lên giường chủ nhân mà thôi!" Mảnh vỡ đâm vào trong tay nha hoàn, nha hoàn đau khổ cầu xin tha thứ, vẻ mặt Tô Liên Tuyết lại càng thêm dữ tợn: "Ta mới là Đại tiểu thư phủ Tướng quân! Là ta! Người phụ thân mẫu thân và các huynh trưởng yêu thương nhất, rõ ràng là ta mới đúng!"
"Nàng cướp đi Trọng Hoa ca ca, còn muốn cướp đi cha nương huynh trưởng yêu thương ta sao?!" Đến bây giờ Tô Liên Tuyết vẫn không chịu hiểu rõ, chưa bao giờ là Thẩm Thất muốn cướp bất cứ thứ gì của nàng ta, những thứ này vốn dĩ phải là của nàng ấy.
"Ta sẽ không để cho nàng được như ý!" Tô Liên Tuyết nghĩ ra một kế, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc: "Ta sẽ để cho Trọng Hoa ca ca và Tô gia thấy rõ bản mặt thật của nàng ta, nàng ta Thẩm Thất, không phải Tô Đàm Ngưng gì cả! Nàng là một con tiện nhân! Một nữ nhân ɖâʍ đãng hạ tiện! Đại tiểu thư phủ Tướng quân chỉ có một mình ta mà thôi!"