Lưu Nguyệt cảm thấy, Huyên vương gia giống như biến thành con người khác. Trước kia đối với Thẩm Thất có thể nói là không thèm để ý chút nào, chỉ sủng ái một mình Tô Liên Tuyết, dung túng hành động của Tô Liên Tuyết, Lưu Nguyệt không biết Thẩm Trọng Hoa biết được bao nhiêu, nhưng Lưu Nguyệt biết, Tô Liên Tuyết từng làm rất nhiều chuyện với Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa đều làm như không thấy.
Sao vương gia bỗng nhiên đổi tính vậy? Lưu Nguyệt không hiểu, Lãnh Tinh cũng không hiểu. Nếu nói vương gia biết Thẩm Thất trung thành với ngài cho nên đối xử tốt với nàng, nhưng hai người bọn họ cũng trung thành với vương gia, sao vương gia không để hai huynh đệ bọn họ cùng vào Phương Hoa Uyển? Hơn nữa, vương gia lại còn lo lắng tra rõ thân thế Thẩm Thất, thậm chí dùng cả Ám Bộ tổ chức chuyên xử lý việc bí mật dưới trướng của ngài?
Mặc dù không ngờ Thẩm Thất lại là Đại tiểu thư phủ Tướng quân, nhưng phủ Tướng quân rõ ràng có thái độ thù địch với vương gia, vương gia không những khoan dung đối xử ngược lại, thậm chí khi biết Tô phu nhân dẫn Thẩm Thất ra ngoài mua đồ, còn cùng ám vệ bọn họ lặng lẽ đi theo phía sau.
Tô phủ có tiền, ra tay rất hào phóng, bất luận trang sức châu báu hay là tơ lụa Tô mẫu đều vung tay bảo người ta gói lại cho Thẩm Thất. Mà Thẩm Trọng Hoa lại nhìn nơi ánh mắt Thẩm Thất dừng lại trong nháy mắt, để ý nàng nhìn trúng cây trâm kia. Cũng không phải cây trâm quý giá trong Trân Lung Các, Thẩm Thất chưa mở miệng muốn, che giấu tâm trạng của mình rất kỹ, Tô mẫu cũng chưa chú ý tới, Thẩm Trọng Hoa đã chú ý tới.
Chàng chờ Tô mẫu dắt tay Thẩm Thất rời đi, mua cây trâm kia, muốn tự tay cài cho Thẩm Thất. Chàng biết rõ, có lẽ trong thời gian ngắn chàng không có cơ hội này, lại như một đứa trẻ xúc động, không chờ nổi.
Trời dần dần tối, Tô mẫu dắt con gái lên xe ngựa, trở về phủ tướng quân. Thẩm Trọng Hoa đi theo hai người từ quán rượu ra rồi trở về phủ Huyên vương.
Trong thư phòng, Lưu Nguyệt thấy Thẩm Trọng Hoa ngẩn người nhìn cây trâm cài tóc vừa mua dưới ánh đèn, dò hỏi: "Vương gia, hôm nay Thẩm Thất cô nương... không, là Tô tiểu thư là bị... là bị Tuyết Nhi cô nương hãm hại nên mới lưu lạc bên ngoài, ngài..."
Lưu Nguyệt muốn hỏi Thẩm Trọng Hoa, tính xử lý Tô Liên Tuyết thế nào. Dù sao những năm qua, hắn và Thẩm Thất cùng nhau hầu hạ Thẩm Trọng Hoa, cùng vào sinh ra tử, cũng xem nàng như muội muội ruột. Hắn hỏi như vậy, cũng biết những ngày qua Tô Liên Tuyết ở vương phủ gây không ít phiền phức cho Thẩm Thất, lòng hắn thương Thẩm Thất, quan tâm Thẩm Thất, từ tận đáy lòng hy vọng Thẩm Trọng Hoa có thể lấy lại công bằng Thẩm Thất. Giống như ngài tìm thân phận về cho nàng, cái tên xứng với nàng.
Không, không phải Thẩm Thất, nàng không còn là Thẩm Thất, là Đàm Ngưng, Tô Đàm Ngưng. Từ nay về sau cuộc đời của nàng sẽ tốt đẹp giống như cái tên này.
Thẩm Trọng Hoa bỗng nắm chặt cây trâm trong tay, ánh mắt cũng trở nên nham hiểm.
Chàng không phải không xử lý Tô Liên Tuyết, mà là Tô Liên Tuyết bây giờ cho dù thế nào cũng vẫn là người trong phủ Tướng quân. Tô phụ không tin lời nói của một mình Thu Nương, muốn tự mình chứng minh mới bằng lòng xử lý Tô Liên Tuyết, Thẩm Trọng Hoa nể mặt ông là cha của Thẩm Thất, cũng nể mặt phủ Tướng quân là người nhà mẹ đẻ của Thẩm Thất nên cho nàng ta sống tạm mấy ngày.
Nhưng mà vừa nghĩ tới Tô Liên Tuyết hại Thẩm Thất lưu lạc bên ngoài, thậm chí thay thế thân phận của Thẩm Thất, làm chàng không hay không biết người mình nhung nhớ, muốn đối xử tốt ở ngay bên cạnh mình, Thẩm Trọng Hoa hận không thể băm vằm Tô Liên Tuyết ra.
Nhớ tới kiếp trước, ánh mắt đau khổ của Thẩm Thất, áo cưới màu đỏ xinh đẹp thê lương nàng mặc trêи người, lòng Thẩm Trọng Hoa bị xoắn chặt lại đau đớn. Là chàng bức tử nàng, là chàng đưa đao cho nàng, chàng rõ ràng muốn cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, yêu nàng cả đời, lại làm cho nàng rơi vào cảnh đầu một nơi thân một nẻo, kết cục lòng tràn đầy lạnh lẽo.
Lãnh Tinh và Lưu Nguyệt nhìn ra, Thẩm Trọng Hoa khác thường, không nói nữa, lẳng lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Bọn họ biết, lúc này, vương gia cần yên tĩnh.
Lãnh Tinh và Lưu Nguyệt lớn hơn Thẩm Thất mấy tuổi, cũng là người đi theo Thẩm Trọng Hoa từ nhỏ, tất nhiên biết vương gia lúc trước dung túng Tô Liên Tuyết như vậy, chỉ vì cho rằng Tô Liên Tuyết là cô bé lúc xưa.
Lúc trước mẫu thân của Thẩm Trọng Hoa là Huệ quý nhân bị người ta mưu hại, bị đày vào lãnh cung, chẳng bao lâu sau truyền ra tin bà ấy tự sát, nói là tự sát, thật ra là bị người ta hãm hại. Mà lúc đó chàng chỉ mới bảy tuổi, từ nhỏ bởi vì bị Khâm Thiên Giám nói là "sát tinh" mà bị hoàng đế hạ chỉ nuôi dưỡng ở phủ Huyên vương ở ngoài cung, lúc Thẩm Trọng Hoa biết tin mẫu thân chết, chàng cũng không được gọi vào cung, lúc ấy là đêm giao thừa, nhân gian vô cùng náo nhiệt, nhà nhà chúc mừng.
Phủ Huyên vương vắng vẻ lạnh lẽo, Lưu Nguyệt không để ý, Thẩm Trọng Hoa chạy ra ngoài cửa mất. Đứa trẻ bảy tuổi, lại là đứa trẻ không được yêu thương, không mang gì một mình ra cửa, cũng chẳng có khái niệm về tiền bạc, cộng thêm chợ đèn hoa đêm giao thừa đông người náo nhiệt, Thẩm Trọng Hoa khó tránh khỏi việc lạc đường.
Rồi sau đó, ở trước cửa phủ tướng quân gặp tiểu cô nương như hoa như ngọc búi tóc hai bên. Nàng đang chờ ca ca của nàng cõng nàng đi xem rước đèn, bắn pháo hoa và đi đốt pháo. Có lẽ nàng trông thấy chàng đang khóc nên mở miệng gọi chàng lại, thanh âm của nàng mềm mại dễ nghe, hỏi chàng: "Tiểu ca ca, có phải huynh lạc người nhà hay không?"
Lạc người nhà. Thẩm Trọng Hoa càng khóc dữ dội hơn.
Tiểu cô nương đi đến bên cạnh chàng, lo lắng hỏi chàng: "Huynh đừng khóc mà, nhà huynh ở đâu? Ta bảo ca ca đưa huynh về nhà."
Thẩm Trọng Hoa nghĩ, mẫu thân của chàng chết rồi, chàng không có nhà. Phủ Huyên vương không phải nhà của chàng, chỉ là một lồng giam hoa lệ mà thôi.
"Huynh đừng khóc mà!" Tiểu cô nương nói, lấy khăn tay trong tay áo của mình ra, lau nước mắt cho chàng. Đây là lần đầu tiên, ngoại trừ Lưu Nguyệt và Lãnh Tinh ra, bên cạnh có người thân thiết với chàng như vậy. Không phải cung kính về mặt thân phận mà là quan tâm thật lòng thật dạ. Thẩm Trọng Hoa kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng lại lấy từ trong ngực ra một bao giấy đỏ, nhét vào tay chàng, nói: "Đây là tiền mừng tuổi Tam ca mới cho ta, đây là số tiền mừng tuổi đầu tiên năm nay ta nhận được đấy! Ta rất vui vẻ đấy!"
Nàng đưa cho chàng túi lì xì, nói: "Hiện tại ta cho huynh tiền mừng tuổi, nhận được tiền mừng tuổi rồi, huynh cũng phải vui vẻ nha!”