Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 175



Trưởng ban Triệu kích động đến mức cơ bắp trên mặt đều run lên: “Bây giờ người ở tỉnh ngoài cũng gọi điện tới đòi đặt hàng, chỉ tiếc đơn hàng của chúng ta thật sự quá nhiều, nhà xưởng không đủ công suất, hiện tại cũng chỉ có thể làm ra bao nhiêu đây hàng.”

Hà Loan Loan ngẫm nghĩ rồi đào hết số tiền hoa hồng được chia cả hai lần ra, khoảng được một ngàn tám rồi nói: “Anh cầm số tiền này đi, xem như tôi đầu tư, tìm vài chỗ mua lại nhà xưởng, tuyển thêm công nhân, thừa dịp thời tiết còn lạnh, trước khi qua năm bán được bao nhiêu thì bán.”

Trưởng ban Triệu sửng sốt, trưởng xưởng Ngưu của xưởng thuốc Trường Ninh cũng tới, trưởng xưởng kích động nói: “Đồng chí Hà, cô làm việc quả là quyết đoán! Tôi nghe lời cô, sau khi quay về sẽ nghĩ cách gom tiền, sản xuất nhiều một chút!”

Xưởng thuốc Trường Ninh mở rộng quy mô mua thêm nhà máy, tăng gia sản xuất cao Khoái Ninh, chuyện này rất nhanh đã kinh động tới xưởng thuốc An Khang bên cạnh.

Trưởng ban Tang của xưởng thuốc An Khang cứ nghe nhắc tới là tức, ban đầu còn tự an ủi không phải là cao nứt da thôi sao?

Nhưng lúc nghe được doanh số của cao này thì đã tức giận đến mức tự cho mình vài cái tát!

Cô ta càng nghĩ càng giận, vô cùng hối hận ngày đó đã có thái độ ác liệt với Hà Loan Loan.

Thời buổi này, tiền khó kiếm, phân khó ăn.

Trưởng xưởng gọi trưởng ban Tang tới phê bình một trận: “Nếu không phải tại cô kiến thức hạn hẹp thì xưởng chúng ta đâu có mất một cơ hội lớn như vậy? Bây giờ hay rồi, người ta bên kia xây thêm nhà xưởng mở rộng sản xuất! Xưởng chúng ta lại sắp không nuôi nổi người rồi! Cô mau nghĩ xem nên làm gì đây, nếu không nghĩ được cách, cô sẽ là người đầu tiên bị sa thải!”

Trưởng ban Tang run lên, khẽ cắn môi, hơn nửa ngày mới sáng mắt nói: “Cao nứt da này cũng chỉ bán được khoảng ba tháng nữa, thời tiết ấm lên rồi sẽ không có ai mua cao nữa, chuyện kinh doanh của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu vị đồng chí này đã biết làm cao nứt da thì ắt là cũng biết làm những thứ khác? Tôi đi tìm cô ấy nói chuyện, tranh thủ giành được thứ tốt từ tay cô ấy!”

Nói là làm, trưởng ban Tang đi mua đồ hộp, đường đỏ, rượu trắng và một đống quà mang tới cửa.

Trị an của khu nhà ở này rất nghiêm ngặt, phí thật lớn công sức mới tìm được nhà Cố Dục Hàn.

Trưởng ban Tang bực bội trong lòng, nghĩ đến sự chênh lệch giữa mình và Hà Loan Loan thì vô cùng xấu hổ.

Nhưng vì chuyện làm ăn, đành phải cúi đầu!



Không ngờ vừa tới cổng nhà họ Cố thì đã phát hiện ra một đám nhóc đang chơi bao cát.

Chính Chính và Phỉ Phỉ, còn có Điềm Điềm Mật Mật, cùng với Đại Quân nhà Thôi Xuân Hồng, và Bì Đản nhà Tôn Mai đang chơi rất vui vẻ.

Chính Chính tám tuổi, gần đây trù nghệ của bà nội dưới sự hướng dẫn của thím nhỏ đã tiến bộ rất nhiều, sức lực của thằng bé rất lớn, bao cát bay vèo một cái, ném trật rồi!

Vừa lúc đụng vào vai trưởng ban Tang!

“Ai da!”

Chính Chính hoảng sợ, nhanh chóng bước tới xin lỗi: “Dì ơi, dì ơi! Thật xin lỗi! Cháu không cố ý! Cháu không cố ý thật mà!”

Vốn trong lòng trưởng ban Tang đã không dễ chịu, lúc này nhìn thấy một thằng nhóc tám chín tuổi ném bao cát vào người cô ta thì càng tức giận, cô ta giơ tay tát mạnh vào đầu Chính Chính!

Chát!

Chính Chính bị đánh đến mức lảo đảo, che đầu chịu đựng không nói gì, nước mắt trào ra.

Phỉ Phỉ thấy thế thì xông lên ôm chân trưởng ban Tang, tay nhỏ đấm lên: “Đừng đánh anh cháu! Đừng đánh anh cháu!”

Trưởng ban Tang nhấc chân đạp Phỉ Phỉ: “Nhóc bụi đời! Cha mẹ mày không dạy mày không được đánh người sao? Dám lấy bao cát đánh tao? Tao không đánh chết mày là mày lớn mạng rồi đó!”

Cô ta cũng không sợ đám nhóc ở đây vì nhà cô ta cũng có người làm lãnh đạo ở trạm trú quân này!

Chính Chính thấy em gái bị đánh, rơi nước mắt bước lên bế Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ bị đá, lập tức òa khóc to!

Hạ Quân đang thêu chăn trong nhà hàng xóm gần đó, nghe được động tĩnh thì lập tức chạy ra, thấy cháu trai cháu gái nhà mình đều bị đánh, lập tức phẫn nộ hỏi: “Cô là người ở đâu tới! Đánh mấy đứa nhỏ làm gì?”