Thật ra Trần Thúy Hoa thiếu chút nữa đã không nhận ra Lý Quốc Chấn.
Bởi vì vẻ ngoài của Lý Quốc Chấn thay đổi quá lớn! Tuy chỉ mới hơn bốn mươi nhưng tóc đã hoa râm, đeo kính cận nhìn vô cùng tang thương!
Còn nhớ trước kia Lý Quốc Chấn là một người vô cùng điển trai nho nhã, khi còn trẻ bà ta cũng từng có ý với Lý Quốc Chấn.
Chỉ là khi đó Lý Quốc Chấn yêu Hà Tú Uyển sâu đậm, hoàn toàn không để ý tới bà ta.
“Cha! Cuối cùng con cũng tìm được cha rồi! Con rất nhớ cha! Mẹ đã mất từ lúc con sinh ra! Nhiều năm như vậy vẫn là mợ chăm sóc con, rốt cuộc cha đã đi đâu vậy?”
Lý Quốc Chấn tuy rất nhớ thương con gái nhưng nhìn thấy Hà Linh Linh đột nhiên nhào đến khóc rống như vậy, ông ấy lập tức cảnh giác.
Ông ấy đỏ mắt nhìn Hà Linh Linh rồi lại nhìn Trần Thúy Hoa, đã nhớ ra Trần Thúy Hoa quả thật là chị dâu của Tú Uyển, nhưng Hà Linh Linh thật sự là con gái của ông ấy sao?
Huống chi...
Ông ấy cẩn thận nhìn gương mặt của Hà Linh Linh, không thấy được một điểm nào giống Tú Uyển!
Chỉ thấy Hà Linh Linh gào khóc nói nhớ ông ấy.
Lý Quốc Chấn là người tương đối nghiêm túc cẩn thận, ông ấy hỏi: “Cô thật sự là con gái của tôi? Sao mấy người tìm được nơi này? Là ai nói cho mấy người biết?”
Trần Thúy Hoa run lên, sở dĩ giáo sư Cao ủng hộ bọn họ đi tìm Lý Quốc Chấn cũng là vì Lý Quốc Chấn biết được một số thông tin cơ mật của quốc gia!