Nhắc tới Hà Tú Uyển, nhắc tới chuyện Hà Tú Uyển đã chết, Lý Quốc Chấn quả nhiên không giữ được bình tĩnh, ông ấy lộ ra vẻ thống khổ, lập tức thở dốc!
Ông ấy không muốn tin tưởng Trần Thúy Hoa!
Nhưng lúc đó ông ấy không ở nhà, lúc nhận nhiệm vụ đã vội vàng bước lên xe lửa, tổ chức chỉ thông báo với Tú Uyển ông ấy đi công tác, sau đó cho Tú Uyển một khoản phí sinh hoạt.
Sau khi Lý Quốc Chấn ngất xỉu, hai bảo vệ đã lập tức đi thông báo cho hai lãnh đạo khác ở căn cứ cùng đưa ông ấy đến bệnh viện thành phố Tây Lâm.
“Tất nhiên rồi, cô có nghe chuyện phóng tên lửa lúc trước không? Là do một tay ông ấy nghiên cứu, nghe nói ông ấy còn nghiên cứu ra một kim loại quý hiếm mà các nước khác không có, sau này đều phải nhập khẩu từ nước chúng ta. Giáo sư này không phú thì quý, đừng nói đời này, cho dù là kiếp sau nữa thì cũng không xài hết tiền của ông ấy được đâu. Nghe nói thủ trưởng cũng phải khách sáo với ông ấy, lúc cô trực ban phải cẩn thận hầu hạ, không được để xảy ra vấn đề lớn.”
“Ừ, tôi đương nhiên biết chuyện này rất quan trọng, cũng may ông ấy chỉ là thiếu hụt dinh dưỡng, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi, không bệnh gì nghiêm trọng.”
Hai hộ sĩ cười nói đi lên cầu thang, một lúc đã không thấy đâu.
Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh nhìn nhau, cả hai đều thất hồn lạc phách, vô cùng khiếp sợ!
Hà Linh Linh nắm tay Trần Thúy Hoa: “Mẹ, mẹ nghe được không? Ông ấy lợi hại như vậy! Người cha này, con nhất định phải nhận!”
Trần Thúy Hoa che miệng cô ta: “Ngu xuẩn! Sao lại kêu là nhất định phải nhận? Ông ta là cha con! Con nhớ cho kỹ! Từ giờ trở đi, cho dù bị người ta róc da xẻ thịt thì cũng phải nhớ con là con gái của Lý Quốc Chấn!”