Lý Quốc Chấn không chịu nhường nhịn: “Loan Loan từ nhỏ đã không ở bên cạnh tôi, lần này tới Kinh thị nhất định phải ở với tôi.”
Hạ Quân ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi hiểu ý của ông, nhưng chỗ chúng tôi cách chỗ ông không xa, huống chi ông thường xuyên ở viện nghiên cứu. Cứ để Loan Loan mỗi ngày sang chỗ ông ăn cơm, sau đó lại về nhà tôi ngủ! Hoặc là một tuần ở nhà tôi năm ngày, ở nhà ông hai ngày, hoặc là ông dứt khoát dọn sang nhà chúng tôi ở là được...”
Lý Quốc Chấn nhất nhất phản bác: “Loan Loan đã trở lại, tôi sẽ không ở lại viện nghiên cứu nữa, dù muộn cũng sẽ về nhà! Đúng rồi, không phải cần chuẩn bị hôn lễ sao? Vậy trước khi tổ chức hôn lễ thì phải ở chỗ tôi mới đúng chứ?”
Hạ Quân á khẩu không trả lời được, có chút khó chịu!
Không biết vì sao lúc này bà ấy rất muốn không phân phải trái!