Sau khi Hoài Vương điện hạ sững sờ đọc xong đoạn văn, thì tay hắn ta giống như không còn là của hắn ta nữa. Tiêu Tề Dự và Tống Ngọc Tịch chơi cờ cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, bỗng nhiên hắn ném quân cờ xuống, ném vào trong hộp cờ, rồi nói: "Ừm, kỳ nghệ Thất tiểu thư quả nhiên cao minh, ta thua rồi.”
Tiêu Tề Dự ngước mắt nhìn nàng, nói: "Chơi cờ với mỹ nhân, sao phải quan tâm thắng thua làm gì?”
Lời nói độ lượng như vậy, khiến Tống Ngọc Tịch và mấy tiểu cô nương đều nhịn không được nở nụ cười, chỉ có Hoài Vương trong lòng cảm thấy mệt như chó, cùng là đùa giỡn mỹ nhân, tại sao chỉ có hắn ta bị cười nhạo?
Tiêu Tề Dự xoay người, bắt gặp ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoài Vương, khiến Hoài Vương sợ tới mức lui về phía sau một bước, lại nghe Tiêu Tề Dự nói: "Nhị hoàng đệ gần đây lơ là học hành, công khóa bị kém đi rất nhiều, cầm thước trở về tìm Trương thái phó, bảo ông dạy bù lại cho ngươi.”
Tiêu Tề Thai đang muốn nói đầu năm Thái học viện sẽ không có người, thì Bùi Thao đã tiếp lời: "Điện hạ, hôm nay là mùng một, Trương thái phó cũng chỉ đến Thái học viện điểm danh, lúc này chắc cũng đã trở về.”
Tiêu Tề Dự giật mình gật đầu, nói: "Ồ, cũng đúng. Vậy thì để qua mười lăm. Ta sẽ đích thân dặn dò qua Trương thái phó, mấy ngày tới ngươi ở nhà xem thêm một chút văn bát cổ điển tịch, tu thân dưỡng tính cho tốt, Trương thái phó sẽ kiểm tra. Tay ông ấy đánh mạnh hơn Bùi Thao rất nhiều.”
Tiêu Tề Thai tức giận đến muốn xì khói mũi. Trương thái phó nổi danh nghiêm khắc. Hắn ta năm nay đã mười bảy, đã mở phủ riêng ở bên ngoài, từ lâu đã không cần đi học ở Thái học viện, nhưng vì hoàng huynh vẫn không chịu để hắn tiếp nhận công việc, tình nguyện để Định vương, Túc vương đi làm, cũng không để cho mình dính tay, để cho hắn ta suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ có thể treo tên ở Thái học viện. Nhưng từ năm ngoái hắn ta đã không đi nhiều, để có thể thoát ly ma chưởng của Trương thái phó, lại không ngờ rằng chỉ một câu nói của hoàng huynh trưởng lại đẩy hắn ta đến bên cạnh Trương thái phó, chuyện này so với trực tiếp đánh hắn một trận, còn thật sự khiến người khó tiếp nhận hơn.
Hắn ta định cố gắng giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Tề Dự, ánh mắt giống như nhìn một kẻ phản bội, khiến Tiêu Tề Thai không dám nói chuyện, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Vâng, ta đã biết."
Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, thì đối với vị hoàng huynh trưởng này, hắn ta vẫn không nên đắc tội trực tiếp thì tốt hơn. Hắn ta có thể đồng ý trước, sau đó lại để mẫu hậu đi tìm hoàng huynh nói chuyện, hoàng huynh dám khiến mình khó xử ngay trước mặt, nhưng lại không dám khiến mẫu hậu khó xử.
Tiêu Tề Dự lại nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, gật đầu nói: "Hôm nay là mùng một, các ngươi ở trong cung chơi nhiều một chút, ta còn có việc, phải trở về Đông cung trước.”
Cảnh Dương công chúa gật đầu, nói: "Được được được được, hoàng huynh có việc thì cứ đi đi, để muội tiếp đón các nàng là được rồi, đợi lát nữa muội sẽ tự mình đưa các nàng ra khỏi cung. Bảo đảm sẽ không để cho họ bị ức h.i.ế.p bắt nạt.”
Hôm nay, Cảnh Dương công chúa thật sự rất tức giận, vì hành động quá đáng của Hoài Vương điện hạ, Tống Thất và Quách tỷ tỷ đều là khách nhân đến tìm nàng, lại phải chịu uất ức từ ca ca mình, nàng làm chủ nhà, đương nhiên là muốn bênh vực khách của mình. Huống chi, cho dù các nàng không phải khách nhân của nàng, thì Nhị ca ca cũng không nên dùng ngôn ngữ như vậy để làm nhục một nữ tử.
Ngược lại Tống Ngọc Tịch không khỏi cười thầm, Tiêu Tề Dự ở bên ngoài giả vờ y như thật, nếu không phải nàng đã tiếp xúc với chàng nhiều lần, thì thật sự sẽ bị tư thái lạnh lùng như băng sương của chàng hù dọa. Giống như bắt được tâm tư nhỏ của nàng, ánh mắt như có như không của Tiêu Tề Dự rơi lên trên người Tống Ngọc Tịch, sau đó liền mang theo Bùi Thao, lặng lẽ rời đi như lúc đến.
Hoài Vương Tiêu Tề Thai cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây, ánh mắt như đao c.h.é.m lấy Tống Ngọc Tịch, sau đó mới phất tay áo "Hừ" một tiếng. Lý Trạm là hộ vệ của hắn, đương nhiên là đi theo, trước khi đi cũng liếc mắt nhìn Tống Ngọc Tịch một cái.
Sau khi bọn họ rời đi, Cảnh Dương công chúa mới làm mặt quỷ với bóng lưng bọn họ rời đi, nói:
"Nhị ca mấy năm gần đây thật sự là được mẫu hậu sủng ái không biết trời cao đất dày là gì, thật sự là đáng giận mà. Tống Thất, xin lỗi muội rồi, làm cho muội phải chịu ủy khuất rồi.”
Cảnh Dương công chúa trực tiếp gọi Tống Ngọc Tịch ngang hàng, ngữ khí thẳng thắn, Tống Ngọc Tịch lắc đầu, nói: "Công chúa không cần để ở trong lòng, cái này thì tính là ủy khuất gì chứ! Tổ mẫu đã nói với ta rằng sống trên thế gian này, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người xấu, chúng ta cũng không có cách nào khác.”
Quách Liên Khanh cười nói: "Nói không sai, không nghĩ tới Tống Thất tiểu thư nhỏ tuổi nhất, nhưng lại hiểu rõ đạo lý nhất. Năm trước, ta cũng gặp qua Tống lão phu nhân phủ Trấn Quốc công mấy lần, xác thực là một nhân vật không tầm thường, bây giờ Tống gia lại có thêm muội một tiểu nhân vật không tầm thường như vậy, Tống lão phu nhân đã có người kế nghiệp rồi.”
Tống Ngọc Tịch không khỏi bật cười, Cảnh Dương công chúa vỗ vai nàng nói:
"Tuy nhiên, mới vừa rồi ta sự bội phục muội! Phải biết rằng, nhị ca ta lăn lộn, kia thật sự là một tên hỗn trướng, vậy mà muội lại dám cùng huynh ấy đối đầu, chỉ với phần gan dạ không sợ cường quyền này của muội, muội người bạn này, Tiêu Cảnh Dương ta liền kết.”
"Ta đã nói rồi mà, Cảnh Dương công chúa là người hiệp khí nhất. Ta nói không sai, phải không?”
Quách Liên Khanh nói như vậy với Tống Ngọc Tịch, trong lòng Tống Ngọc Tịch cũng thừa nhận, tính cách của hai người này xác thực ngoài dự đoán của mình. "Vâng, không còn người nào hiệp khí hơn công chúa nữa."
"Được rồi, các tỷ đừng trêu chọc ta nữa." Dù sao ta cũng chính là người thích cái gì thì nói cái đó, anh hùng không hỏi xuất thân, sau này chúng ta cũng đừng gọi công chúa huyện chủ gì nữa, hai người cứ trực tiếp gọi ta là Tiêu Cảnh Dương, ta gọi tỷ là Quách tỷ tỷ, Tống Thất còn nhỏ tuổi, vậy ta trực tiếp gọi là Tống Thất. Đi, chỗ ta có rượu hoa quế, mùng một Tết, chúng ta có làm cái gì thì cũng phải nên vui vẻ chứ, đúng không?”
"Được, năm nay thu hoạch không tốt, cây quế trong điền trang nhà ta tất cả đều bị ngập úng c.h.ế.t hết rồi. Nào là bánh quế nè, rượu hoa quế nè, ta cũng chưa được nếm một chút nào." Quách Liên Khanh hào sảng nói, sau đó xoay người hỏi Tống Ngọc Tịch: "Tống Thất, ta cũng gọi muội như vậy nhé, muội có biết uống rượu không?”
Tống Ngọc Tịch ngại ngùng cười một tiếng: "Biết một chút.”
"Biết một chút là được rồi, đi thôi." Cảnh Dương công chúa mỗi tay kéo một người, định ôm lấy Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh rời đi, sau đó mới quay đầu hỏi Chiêu Dương công chúa một câu: "Chiêu Dương, muội đi không?”
Chiêu Dương công chúa cũng không biết uống rượu, tuổi cũng còn nhỏ nên liên tục lắc đầu, nói: "Không đi, mẫu hậu không cho uống rượu, uống rượu... không tốt.”
Cảnh Dương công chúa lắc đầu: "Thật không thú vị! Vậy thì chúng ta đi đây! Hoa yến buổi trưa vẫn chưa bắt đầu, chúng ta đi uống trước.”
Ba cô gái, ôm tay nhau đi về phía Cảnh Dương điện.
Một canh giờ sau, Tống Ngọc Tịch đỡ Quách Liên Khanh từ Cảnh Dương điện đi ra. Quách Liên Khanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đi đường liên tục lảo đảo, nếu không phải có Tống Ngọc Tịch đỡ nàng, không chừng nàng thật sự ngủ gục ở dưới đất, đầu óc cũng còn coi như tỉnh táo, nhìn Tống Ngọc Tịch, muốn nói chuyện, lại trước tiên ợ một cái, sau đó đỡ n.g.ự.c nói:
"Này, này, tửu lượng này của muội... vẫn chỉ là biết một chút thôi sao? Cũng quá khiêm tốn đi.”
Tống Ngọc Tịch cười hì hì, nàng quả thật là hơi khiêm tốn một chút, làm một oán phụ đã từng gả ba lần, mà vẫn không chiếm được sủng ái của nam nhân, thì uống rượu về cơ bản thuộc về kỹ năng sống, không có kỹ năng này, mỗi ngày tự oán hận cũng không có tinh thần.
"Ôi chao, hôm nay Cảnh Dương khẳng định hối hận c.h.ế.t mất, rót cho muội giống như rót nước lọc vậy, uổng phí rượu hoa quế của muội ấy. Không được, hôm nào ta lại hẹn, đi phủ ta uống, uống rượu cha ta cất giấu. Ông cất giấu vài vò Thu Nguyệt Bạch dưới tàng cây trong viện, ta sẽ đi trộm nó ra, chúng ta lại uống. Còn có ca ca ta, chỗ ca ca ta cũng có cất giấu, chỗ nào ta cũng đều biết hết..."
Tống Ngọc Tịch đỡ nàng nói: "Được rồi, nhìn đường phía trước, kiên trì thêm một lát nữa, lát nữa là đến rồi.”
Nếu để cho nàng ấy nói tiếp, không chừng ngay cả tiền riêng của cha nàng cất giấu ở đâu nàng ấy cũng nói ra mất.
Bởi vì hai người đều là vào cung yết kiến, nên phần lớn người đã sớm đi về, chỉ có hai người các nàng xem như đi Cảnh Dương điện làm khách, cho nên, bên cạnh cũng không có nha hoàn, cô cô chưởng điện của Cảnh Dương điện phái hai tiểu cung nữ cho các nàng. Quách Liên Khanh vẫn giống như con lười nằm sấp trên người nàng, kéo thế nào cũng không kéo xuống được, kết quả là, Tống Ngọc Tịch chỉ có thể một mình đỡ vị tỷ tỷ này.
May mắn là Quách Liên Khanh cũng không nặng, bằng không nàng còn thật sự không biết nên làm như thế nào.
Thật vất vả mới đỡ được Quách Liên Khanh đến cửa cung, nơi có kiệu hai nhà canh giữ. Thu Đồng Thu Vân tiến lên nghênh đón, nhìn thấy tiểu thư nhà mình đỡ một cô nương say bí tỉ, cũng thấy cả kinh. Người Quách gia cũng tiến lên, hai tỳ nữ Quách Liên Khanh thấy tiểu thư nhà mình như vậy, cũng thấy hoảng sợ. Tống Ngọc Tịch giải thích với các nàng:
"Cảnh Dương công chúa để lại mấy chén rượu nhạt, nhưng tiểu thư nhà ngươi uống có chút gấp gáp, nên giờ có chút choáng váng, mau đỡ nàng lên xe, đưa về ngủ một giấc sẽ tốt thôi."
Hai tỳ nữ của Quách Liên Khanh nhìn cũng giống như biết võ công, mỗi người đỡ một bên, trước tiên đỡ Quách Liên Khanh, sau đó nha hoàn mặc xiêm y màu đỏ ở bên trái mới nói với Tống Ngọc Tịch:
"Đa tạ tiểu thư, chờ tiểu thư của chúng ta tỉnh rượu, sẽ để người đến cửa nói lời cảm ơn."
Tống Ngọc Tịch khoát tay áo, hai nha hoàn liền đỡ Quách Liên Khanh còn đang lải nhải đi lên xe ngựa. Tống Ngọc Tịch cảm thấy có chút nặng đầu, đưa tay giữ một cái, khiến cho búi tóc trên đầu lỏng ra một chút. Nàng vội vàng leo lên xe ngựa, để Thu Đồng chải chuốt lại cho mình, trong lòng vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Trong Cảnh Dương điện, Cảnh Dương công chúa ôm một cái gối mềm cuộn mình trên giường lớn, ngủ ngon đến mức nước miếng chảy ròng ròng, chưởng điện cô cô ở bên cạnh hô vài lần, nàng cũng không phản ứng.
"Công chúa, hoa yến sắp bắt đầu, ngài có đi không ạ?"
Nhận lại là tiếng ngáy của Cảnh Dương công chúa trên giường. Nàng xoay người, l.i.ế.m liếm môi, liền tiếp tục ngủ tiếp. Cô cô chưởng điện nhìn bên ngoài bày mười mấy bình rượu rỗng, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, nhà ai có một vị công chúa không đáng tin cậy như thế này cũng thật sự là mệt mỏi. Đầu năm mùng một uống say, đây đúng là chuyện hiếm có.
Cung tỳ bên ngoài đến báo tin: "Cô cô, Hoàng hậu nương nương phái người đến đón công chúa, còn tặng một thân xiêm y và trang sức pha lê tới.”
Chưởng điện cô cô lấy tay vỗ vỗ trán mình, Hoàng hậu đã phái người đến thúc giục, công chúa lại vẫn còn đang ngủ, lại ghé vào bên tai công chúa kêu lên: "Công chúa, không thể ngủ nữa. Hoàng hậu nương nương phái người qua rồi!”
Cảnh Dương công chúa nghe thấy bốn chữ "Hoàng hậu nương nương", thì đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hai mắt tựa hồ có chút trống rỗng, không biết nhìn chằm chằm vào nơi nào. Chưởng điện cô cô cho rằng nàng muốn tỉnh táo lại, nhưng không ngờ rằng nàng chỉ ngồi trong chốc lát, sau đó giống như vô lực mà ngã xuống, lúc ngã xuống gối, vẫn không quên nói một câu:
"Tống Thất, muội khá lắm! Ta muốn cùng muội kết bái huynh đệ!”
Chưởng điện cô cô lao lực quá độ. Nhớ kỹ tiểu cô nương xinh đẹp không giống người kia -- Tống Thất tiểu thư, mấy tiểu cô nương này cùng nhau chơi đùa cái gì không tốt, tại sao hết lần này tới lần khác lại muốn uống rượu cơ chứ?
Tống Ngọc Tịch hắt hơi trên xe ngựa, tựa hồ cảm giác được có người đang nói xấu nàng...