Mà Lạc Huyền Băng càng là ngay lập tức đột nhiên đứng dậy, một khi phát hiện tình huống không đúng thì chuẩn bị tùy thời đi lên cứu Diệp Trần.
Đao thế!
Đây cảnh giới đao pháp cao hơn một tầng so với đao ý!
Yếu Cuồng Sinh thi triển ra đao pháp trước đó, vẻn vẹn chỉ là bao hàm một đạo đao ý, mà bây giờ một đao này lại đã bao hàm đao thế, một đạo đao khí giống vậy, uy lực chỉ sợ tăng lên không chỉ mười lần!
Vô luận là đao pháp, kiếm pháp hay là thương pháp, các loại binh khí chi đạo, đại thể đều bao quát ba tầng cảnh giới theo thứ tự là ý, thế và vực!
Người bình thường, cố gắng cả đời ngay cả cánh cửa cảnh giới đao ý chỉ sợ cũng không chạm tới chứ đừng nói gì tới cảnh giới còn cao thâm hơn cả đao ý là đao thế và đao vực!
Tuổi Yến Cuồng Sinh còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được cảnh giới đao thế, hoàn toàn chính xác không phụ danh tiếng thiên kiêu.
"Tiểu tử! Bây giờ nếu như ngươi nhận thua thì còn kịp! Bằng không bản công tử hạ một đao kia xuống, ngươi chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này!"
Yến Cuồng Sinh tay cầm đao khổng lồ sáng chói, vẻ mặt treo lên một nụ cười tự tin, giống như chiến thần ở trên trời cao nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới, như thể nhìn xuống con kiến hôi.
Hắn vốn không muốn lộ lá bài tẩy này của chính mình sớm như vậy, thế nhưng trước đó bị một đao của Diệp Trần bức lui, để hắn cảm nhận được vô cùng nhục nhã, thế là bất chấp tất cả.
Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Yến Cuồng Sinh ở trên không trung một cái, trên mặt mang một vệt vẻ đùa cợt nhàn nhạt:
"Chẳng qua chỉ là đao thế mà thôi, rất lợi hại phải không?"
Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên chậm rãi nhắm hai con ngươi lại, không nói thêm gì nữa.
Yến Cuồng Sinh lập tức sững sờ, ngay cả Long Thần và Lạc Huyền Băng đang quan chiến ở đằng xa, cả hai cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Hiển nhiên cũng nghĩ mãi mà không hiểu, Diệp Trần đang làm cái trò gì?
Yến Cuồng Sinh chờ giây lát, lập tức bắt đầu có chút không kiên nhẫn:
"Tiểu tử! Ngươi đến cùng có nhận thua hay không?"
Diệp Trần vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt lại, hơn nữa không nói lời nào, giống như là ngu ngốc.
"Ngươi đã muốn chết, vậy thì bản công tử thành toàn cho ngươi!!"
Thấy Diệp Trần mặc xác chính mình, Yến Cuồng Sinh dưới cơn tức giận cũng không kịp nhớ tới Lạc Huyền Băng còn đang ở một bên, trực tiếp thao túng đao khổng lồ sáng chói trong tay hướng Diệp Trần ở phía dưới hung hăng chém xuống!
"Không được!"
Hai con ngươi của Lạc Huyền Băng lập tức trừng một cái, nhịn không được muốn tiến lên cứu, không nghĩ tới lại bị Long Thần ở một bên ngăn lại:
"Đừng nóng vội! Tin tưởng ra, Diệp huynh đệ không có chết dễ dàng như vậy đâu!"
"Tránh ra!"
Lạc Huyền Băng khẩn trương, thế nhưng sau khi Long Thần cản lại, một đao không lò sáng chói trong tay của Yến Cuồng Sinh kia cũng đã rơi xuống.
Ngay vào lúc này:
Ầm ầm!
Trên người Diệp Trần đột nhiên dâng lên một đạo đao mang sáng chói, xông lên tới tận trời cao!
Chỉ nói về khí thế vậy mà tuyệt không kém hơn Yến Cuồng Sinh bao nhiêu!
"Cái gì!!"
Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, Long Thần và Lạc Huyền băng, cả hai lập tức đều trợn mắt há hốc mồm.
"Đao thế! Hắn thế mà cũng lĩnh ngộ được đao thế? Chẳng lẽ là mới vừa rồi..."
Yến Cuồng Sinh càng là mặt mui đầy vẻ khó tin:
"Không có khả năng! Đây không có khả năng!!"
Hắn vì lĩnh ngộ đao thế, thế nhưng là hao phí thời gian tới tận mười năm gần đây!
Tiểu tử này chỉ là nhắm mắt một lúc vậy mà ở trên cảnh giới đao pháp liền đã đuổi kịp hắn, điều này làm cho hắn làm sao có thể chấp nhận? Ầm ầm!
Hai đạo đao mang sáng chói ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau.
Bành!
Không gian xung quanh lập tức bị hai đạo đao mang kinh khủng va chạm vào nhau này mà rõ ràng vỡ ra.
Bạch bạch bạch!
Diệp Trần liên tiếp lùi lại mấy bước mà Yến Cuồng Sinh cũng lùi lại hai ba bước bởi vì Yến Cuồng Sinh là bên tấn công, Diệp Trần cuối cùng vội vàng xuất thủ cho nên hai chiêu này của hai người không sai biệt lắm coi như là lực lượng ngang nhau.
"Không có khả năng! Đây không có khả năng!!"
Sau khi Yến Cuồng Sinh đứng vững thân hình thì lại lập tức hô to lên.
Hắn vẫn luôn tự nhân trình độ trên đao pháp của mình ở bên trong thế hệ tuổi trẻ là chưa từng có đối thủ, cho dù là Long Thần đứng đầu bảng Thiên Kiêu chỉ nói về đao pháp cũng không có cách nào đánh đồng với hắn.
Nhưng là bây giờ, Diệp Trần thể hiện ra trình độ đao pháp thế mà hoàn toàn không kém gì hắn!
Hơn nữa, nếu như cân nhắc đến tu vi và tuổi tác của Diệp Trần, thậm chí thiên phú ở trên đao pháp còn xa xa vượt qua hắn!
Thứ mà chính mình vẫn luôn đáng tự hào nhất, bỗng nhiên bị người lập tức nghiền ép, điều này làm cho Yến Cuồng Sinh thực sự không thể nào tiếp thu được.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần kiếp trước từng là tồn tại đứng ở trên đỉnh cao của Tu Chân giới, tuy rằng chủ tu không phải là đao pháp chi đạo thế nhưng trình độ ở trên đao pháp cũng không kém, thậm chí cũng đã vượt qua cảnh giới đao vực, đạt đến cảnh giới càng cao hơn!
Chỉ có điều, tu vi bây giờ của hắn có hạn, cảnh giới cao hơn căn bản là không có cách nào thi triển ra mà thôi.
Mà chỉ là cảnh giới đao thế mà thôi, hắn chỉ cần tìm lại loại cảm giác này thì tự nhiên có thể dễ dàng thi triển đi ra.
"Không!!"
Yến Cuồng Sinh lần nữa rống lớn một tiếng, bên trong hai con ngươi hiện ra thần sắc khó có thể tin nổi:
"Ta không tin! Ta tuyệt không tin tưởng!!"
Ầm ầm!
Trên người Yến Cuồng Sinh đột nhiên sinh ra một cỗ sát khí cường đại:
"Cuồng Đao quyết thức thứ bảy, Quỷ Khốc Lang Hào!!"
Ầm ầm!
Không biết có phải là bị khí tức của Yến Cuồng Sinh biến hóa mà ảnh hưởng hay không, đao mang chói sáng kia trong tay của Yến Cuồng Sinh đột nhiên biến thành màu đỏ thắm quỷ dị, thậm chí hiện ra một cỗ khí tức tà ác.
Hơn nữa, một tiếng giống như quỷ khóc sói gào từ bên trong đạo đao mang quỷ dị này phát ra, truyền ra xa xa bên ngoài, vang vọng thật lâu không thôi.
"Không được!!"
Long Thần ở đằng xa thấy cảnh này thì lập tức nghẹn ngào mở miệng nói:
"Nghe nói Cuồng Đoa quyết này từ trăm vạn năm trước xuất ra dưới tay một vị đại năng ma đạo, sau kho được cao nhân tiền bối của Thái Huyền tông cải thiện, quy nạp về chín chiêu, trở thành một loại đao pháp Thần cấp! Chỉ có điều, nghe nói, sáu thức đầu coi như bình thường mà ba thức cuối cùng, một chiêu so một chiêu quỷ dị tà môn, Thái Huyền tông vẫn luôn cấm chế môn hạ đệ tử tự ý tu luyện, không nghĩ tới Yến Cuồng Sinh này, hắn thế mà lại học được..."
Nghe được lời giản thích của Long Thần, Lạc Huyền Băng cũng đã biến sắc, mắt thấy một đao kia rơi xuống, lúc này nàng muốn xuất thủ cứu giúp hiển nhiên đã không tới kịp!
Ầm ầm!
Đao mang của hai người lại hung hăng va chạm vào nhau một lần nữa!
Răng rắc!
Đạo đao mang kia trong lòng bàn tay của Diệp Trần lại bị một đao của Yến Cuồng Sinh chém làm hai nửa, tuy nhiên thế đi cũng không giảm, hướng Diệp Trần ở phía dưới hung hăng bổ xuống.
"Chết đi!!"
Hai mắt Yến Cuồng Sinh đỏ ngầu, như là tẩu hỏa nhập ma, mặt mùi đầy vẻ dữ tợn.
"Diệp Trần!!"
Lạc Huyền Băng thấy cảnh này thì lập tức kinh hô một tiếng, lập tức phi thân vọt tới, chỉ tiếc rõ ràng là có chút không còn kịp nữa rồi.
Oanh!
Đạo đao mang kia lộ ra khí tức tà ác hung hăng chém rụng xuống tới!
Mà Diệp Trần vậy mà không có động chút nào, thay vào đó lại giơ hai tay lên, hai tay giao thoa với nhau ngăn cản đi lên.
"Ngu ngốc!!"
Thấy cảnh này, Long Thần lập tức âm thầm lắc đầu.
Yến Cuồng Sinh sử xuất ra một đao tà ác này, cho dù là hắn cũng không dám coi như không quan trọng, Diệp Trần thế mà định dùng hai tay ngăn cản, hắn chẳng lẽ là muốn tìm cái chết hay sao?
Oanh!
Đao mang tà ác màu đỏ thắm, hung hăng chém xuống ở trên cánh tay Diệp Trần!