Mà cùng lúc đao mang rơi xuống, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Diệp Trần đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh vàng sáng chói!
"Kim Giáp Hộ Thân!"
"Thiên Tằm thánh y!"
"Lưu Ly Kim Thân!"
Ở trong chớp mắt, Diệp Trần vậy mà lấy tất cả thuật phòng ngự của chính mình ra, tất cả đều một mạch xuất đi ra.
Oanh!
Trên người Diệp Trần đột nhiên dâng lên một cái lồng phòng ngự hình màu vàng kim.
Trên cánh tay xuất hiện một đôi giống như một bộ giáp màu vàng kim bảo vệ cánh tay.
Thiên Tằm thánh y ở bên trong Mê La Tinh Hải tuy rằng không cách nào sử dụng, nhưng cũng từ bên trong y phục của hắn hiện lên đi ra, ít nhất có thể giúp hắn ngăn cản một số tổn thương vật lý.
Oanh!
Đạo đao mang hiện ra khí tức tà ác kia cuối cùng vẫn là chém xuống trên cánh tay của Diệp Trần.
Dưới một cỗ lực trùng kích cường đai, Diệp Trần lập tức bay ngượ ra ngoài, huyết khí trong thể nội sôi trào, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi!
Tuy nhiên cũng may, thương thế cũng không tính quá nặng, cánh tay mặc dù có chút lâm râm tê dại nhưng cũng không có gì đáng lo ngại.
"Cái gì? Hắn thế mà... cứng rắn chống đỡ được?"
Chẳng những Yến Cuồng Sinh thấy cảnh này, mặt mũi cũng đầy vẻ khó tin, ngay cả Long Thần ở đằng sau cũng là trợn mắt há hốc mồm.
Một đao vừa rồi của Yến Cuồng Sinh, nếu như hắn sử dụng thần thông huyết mạch Long tộc thì tự nhiên cũng có thể ngăn cản, thế nhưng Diệp Trần là một phàm nhân, vậy mà cũng có thể dùng nhục thân đối cứng, cái này có chút khó tin!
"Chờ một chút! Trên người hắn vừa rồi xuất hiện giáp vàng kim, hình như giống như là huyết mạch thần thông của Hoàng Kim Băng Giám Mãnh Tượng a? Làm sao lại xuất hiện ở trên người hắn? Quả nhiên là kỳ quái!"
Cùng lúc đó, thân hình của Diệp Trần mới vừa vặn đứng vững thân hình, Lạc Huyền Băng đã vọt tới trước mặt của hắn, mặt mũi đầy vẻ lo lắng:
"Diệp Trần, ngươi không sao chứ? Hắn có làm ngươi bị thương ở chỗ nào hay không?"
Diệp Trần mỉm cười, "Huyền Băng, ta không sao, hắn còn chưa thể gây tổn thương được cho ta!"
Oanh!
Yến Cuồng Sinh ở trên trời cao nghe được điều này thì trên khuôn mặt vốn là tràn ngập khiếp sợ lập tức dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm:
"Tiểu tử! Đây là ngươi bức ta!"
"Cuồng Đao quyết thức thứ tám, Sát Thần Nhất Đao!!"
Yến Cuồng Sinh đang trong quá trình thi triển ra thức thứ bảy, cả người đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, dường như thần trí đã bắt đầu trở nên không quá bình thường, trên người đằng đằng sát khí.
Oanh!
Sau khi Yến Cuồng Sinh hét lớn một tiếng, một đạo đao mang sáng chói lần nữa xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, hơn nữa lần này vậy mà biến thành màu đỏ tươi, so với một đao trước đó dường như càng tà ác hơn, càng sắc bén hơn!
Mà trường bào của Yến Cuồng Sinh không gió mà bay, tóc dài cũng đều biến thành màu đỏ, ngay cả hai con ngươi cũng hoàn toàn trở nên đỏ ngầu, gióng như sát thần hàng thế.
Mà ngay cả Lạc Huyền Băng nhìn thấy bộng dáng này của Yến Cuồng Sinh cũng không thể không hơi sững sờ, lập tức lách mình ngăn ở trước mặt Diệp Trần:
"Ngươi lui ra đằng sau! Ta tới đối phó hắn!"
Theo suy nghĩ của Lạc Huyền Băng, Yến Cuồng Sinh bây giờ rơi vào bên trong loại trạng thái này, cho dù là nàng cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể đạp tan hoàn toàn, Diệp Trần chỉ sợ cũng càng không được.
Tuy rằng, trong nội tâm nàng cũng rất tò mò, trước đó Diệp Trần vì sao có thể dùng nhục thân chống lại thức thứ bảy của Yến Cuồng Sinh.
Thế nhưng là thức thứ tám trước mắt này, hiển nhiên so với thức thứ bảy trước đó càng tà ác hơn, càng cường đại hơn!
Coi như ngục thân của Diệp Trần cường hãn, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Không nghĩ tới, ngay vào lúc Lạc Huyền Băng chuẩn bị ra tay, Diệp Trần thế mà đã vọt ra ngoài, ngược lại hướng Yến Cuồng Sinh đón đầu xông tới.
"Ngươi bị điên rồi sao? Nhanh trở lại!"
Lạc Huyền Băng gấp đến không được, nhịn không được khẽ quát một tiếng.
Tuy nhiên, Diệp Trần giống như không có nghe được, lúc này đã vọt tới bên trong phạm vi ngàn mét của Yến Cuồng Sinh, bàn tay hơi nắm một cái, một đạo đao mang sáng chói lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn:
"Không biết tự lượng sức mình!!"
Hai mắt Yến Cuồng Sinh đã càng ngày càng đỏ ngầu, nhìn thấy Diệp Trần lại dám đi lên chịu chết, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười tà ác dữ tợn, đồng thời còn mang thoe một chút đắc ý và kiêu ngạo:
"Không có ngươi có thể có thiên phú trên đao pháp chi đạo vượt qua ta! Tuyệt đối không có!!"
Trong khi nói chuyện, theo cánh tay của Yến Cuồng Sinh bỗng nhiên hạ xuống, đạo đao mang to lớn sáng chói màu đỏ tươi kia cũng hướng về phía Diệp Trần hung hăng chém đi xuống!
"Diệp Trần! Mau tránh ra!"
Lạc Huyền Băng ở đằng sau lập tức quát lớn một tiếng, đồng thời chuẩn bị tiến lên nghĩ cách cứu viện.
Tuy nhiên, ngay cào lúc này:
Ầm ầm!
Trên người Diệp Trần đột nhiên dâng lên một cỗ khí tức hủy diệt làm người sợ hãi!
Sau đó:
Ông ~~
Trên đỉnh đầu Diệp Trần đột nhiên xuất hiện một đạo đao mang màu xám vô cùng quỷ dị!
So sánh với đạo đao mang của Yến Cuồng Sinh kia thì đạo đao mang màu xám này dường như rất không đáng chú ý, vô luận là khí thế hay là hình thái đều rất bình thường, thậm chí cho người ta một loại cảm giác rất yếu đuối.
Tuy nhiên:
Chờ hai đạo đao mang ở trên không trung va chạm vào nhau:
Xì xì xì ~~
Đạo đao mang màu đỏ tươi mà Yến Cuồng Sinh sử xuất ra vậy mà giống như chuột gặp mèo, trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Oanh!
Ở dưới tác dụng của lực lượng phản phệ, cả người Yến Cuồng Sinh trực tiếp ngã bay ra ngoài, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Thấy cảnh này, lạc Huyền Băng lập tức ngây dại, Long Thần cũng sững sờ tại đương trường.
Yến Cuồng Sinh thì mặt mũi càng là đầy vẻ khó có thể tin, thậm chí cũng bắt đầu muốn nghi ngờ vào cuộc sống!
Cuồng Đao quyết thức thứ tám gần như đã là cấm thuật mạnh nhất của Thái Huyền tông, không phải vạn bất đắc dĩ, Yếu Cuồng Sinh nói cái gì cũng sẽ không tùy ý thi triển ra.
Vốn cho rằng đối phó một tên tiểu tử không có danh tiếng có lẽ dễ như trở bàn tay, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, người bại lại chính là hắn!
Hơn nữa còn thua ở trên đao pháp mà chính mình cảm thấy tự hào nhất.
Thậm chí đáng buồn nhất chính là hắn vậy mà đều không biết, chính mình là bại như thế nào?
"Khí tức này...chẳng lẽ là hủy diệt quy tắc? Hắn thế mà...đã bắn giữ được lực lượng quy tắc?!!"
Ở đằng xa, Long Thần sửng sốt một lát bỗng nhiên nghẹn ngào một câu, hai mắt trợn lên thật lớn, lần đầu tiên hiện ra vẻ vô cùng vô cùng chấn kinh.
Lực lượng quy tắc!
Chính là lực lượng bản nguyên của thế giới này!
Đó là lực lượng duy nhất chỉ có Độ Kiếp đế quân mới có thể nắm giữ được a!
Tu vi thật sự của hắn, ngay cả cảnh giới Hóa Thần cũng không có đạt tới, thế mà đã nắm giữ lực lượng quy tắc?
"Chẳng lẽ...hắn là một vị siêu cấp đại năng nào đó truyền thế hay sao?"
Long Thần càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, trong đầu độ nhiên tung ra một đao ý nghĩ kinh người, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ chấn kinh lập tức càng ngày càng nồng đậm.
Lạc Huyền Băng tuy rằng cũng không có nhìn ra, bên trong đạo đao mang này của Diệp Trần vậy mà bao hàm lực lượng quy tắc, thế nhưng là nàng ta có một loại trực giác, một đoa kia của Diệp Trần nếu như đổi lại là nàng ta chỉ sợ cũng không tiếp nổi!
Bởi vì, nàng ta có thể từ bên trong một đao kia cảm nhận được một cỗ cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.
Còn về Yến Cuồng Sinh, tuy rằng cũng có loại cảm giác này, thế nhưng là bây giờ đển hắn nhận thua hoặc là đầu hàng, hắn đều có chút khó mà mở miệng.
Lúc trước hắn còn thề son sắt, muốn ở trong vòng mươi chiêu giải quyết được đối phương, kết qua bây giờ mới thi triển đến chiêu thứ tám, hắn gần như đã lấy ra thủ đoạn cuối cùng, hơn nữa thế mà còn thua ở trong tay của đối phương, điều này làm sao làm cho hắn có thể chịu đựng?
"Không có khả năng! Ta không tin ta sẽ thua bởi ngươi!!"
Sau khi Yến Cuồng Sinh thở dốc một trận, bỗng nhiên rống lớn một tiếng.