Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 156



(*Hiểu oanh để đưa mãn cung sầu trích từ bài [宫怨 (Cung oán) – 司马扎], nghĩa đại khái cung điện rợp bóng sum suê, có tiếng chim chích chòe hót vốn dĩ là một mùa xuân tươi sáng nhưng phi tần mất đi tự do và tình yêu của mình lại có cảm nhận khác. Vào sáng sớm có tiếng chim râm ran khiến cho phi tần buồn bã vô hạn cung điện tràn ngập không khí thê lương. Vào cuối mùa xuân rặng liễu che phủ như tranh vẽ, lộ ra cảm giác bị nhốt lại trong nỗi buồn của mùa xuân và vẻ đẹp của hoàng hôn. Theo Baidu)

Sau khi Mộ Chi Minh trở về Mộ phủ, vốn dĩ định đi thẳng tới nhà bếp, nào ngờ gã sai vặt lại báo Hiền Vương điện hạ đến thăm, đang chờ ở đại sảnh.

Đại sảnh, Phó Tế An đang uống trà xanh kiên nhẫn mà chờ.

“Tế An, đợi lâu rồi.” Mộ Chi Minh vội vàng từ bên ngoài đi vào, chấp tay hành lễ.

“Mộ ca ca.” Phó Tế An đứng lên, đi lại nâng y dậy, “Không cần đa lễ.”

Mộ Chi Minh bảo cậu ta ngồi ở chính vị của đại sảnh, cười hỏi: “Chuyện triều đình có bận rộn không? Vì sao lại tới tìm ta?”

Phó Tế An: “Từ lần huynh ở phủ Túc Vương rơi xuống nước, ta vẫn luôn vướng bận huynh.”

“Thân thể của ta đã hết bệnh nhẹ, đa tạ đã quan tâm.” Mộ Chi Minh cảm kích mỉm cười.

Phó Tế An nghe vậy, biểu cảm cũng không thả lỏng, ánh mắt cậu ta như đang suy tư gì đó, cậu ta hỏi: “Mộ ca ca, trí nhớ của huynh đã khôi phục chưa?”

Mộ Chi Minh tiếc hận mà lắc đầu: “Còn chưa.”

Phó Tế An dường như không cam lòng, truy hỏi: “Vì sao hôm ấy huynh lại rơi xuống nước ở phủ Túc Vương, huynh thật sự không hề nhớ chuyện trước đó một chút nào sao?”

Mộ Chi Minh không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Tuy ta không nhớ rõ, nhưng Túc Vương điện hạ đã giải thích, là ta uống say, mượn rượu làm càn mà trèo lên lan can, không cẩn thận rơi vào hồ nước, lúc huynh ấy nói chuyện này không phải Tế An cũng có ở đó sao?”

Phó Tế An rũ mắt, bưng ly sứ trơn có trà xanh bên trong, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, không rõ nguyên nhân nói: “Đúng vậy, ta ở đó…”

Mộ Chi Minh cảm thấy giọng điệu của Phó Tế An có gì đó không thích hợp, gương mặt lộ vẻ khó hiểu: “Tế An, ngươi làm sao vậy?”

“Mộ ca ca.” Phó Tế An bỗng dưng buông chén trà xuống, đáy cốc chạm vào mặt bàn vang lên âm thanh thanh thúy, cũng không lớn lắm nhưng lại khiến lòng người kinh ngạc, hoảng sợ, “Có một chuyện không rõ, kính xin chỉ giáo.”

Mộ Chi Minh: “Mời ngươi nói.”

Phó Tế An: “Phế Thái Tử Phó Khải bỏ mình, long thể của phụ hoàng có bệnh nhẹ, không thể mệt nhọc quá độ, sớm muộn gì cũng muốn lập Thái tử giúp ông giám quốc. Với tình thế hiện giờ, huynh cảm thấy phụ hoàng có khả năng lập vị hoàng tử nào là trữ quân?” 

Mộ Chi Minh im lặng không nói gì.

Y an tĩnh một lúc, mới nói: “Hiền Vương điện hạ, là ta ngu dốt, việc triều chính từ xưa đến nay thấy không rõ đoán không ra, nhưng Hoàng Thượng anh minh, sẽ có phán đoán và lựa chọn của ngài ấy, việc này không phải là chuyện một người phú quý nhàn rỗi như ta nên cân nhắc.” 

Phó Tế An nhìn y, bình tĩnh nói: “Mộ ca ca, trước kia huynh không có nói như vậy.”

Mộ Chi Minh chần chừ: “Ta… Tế An, ngươi và Nghệ ca ca…”

“Có điều.” Phó Tế An mỉm cười cắt ngang lời nói của Mộ Chi Minh, “Không biết vì sao ta lại cảm thấy danh xưng ‘người phú quý nhàn rỗi’ này rất hợp với huynh.”

Nói đoạn Phó Tế An đứng lên: “Quấy rầy đã lâu, ta phải trở về.”

Mộ Chi Minh đứng lên đi theo: “Ta tiễn ngươi.”

Mộ Chi Minh tiễn Phó Tế An đến cửa Mộ phủ, nhìn theo cỗ kiệu rời đi của cậu ta, mãi đến khi biến mất ở phiến đá xanh cuối đường phố.

Đêm lạnh gió lên, Mộ Chi Minh dõi mắt nhìn ra xa, nơi xa là cung thành với túc mục màu đỏ cao lớn, cung tường vây quanh, là nơi phồn hoa nhất, xa hoa nhất, lãng phí nhất thế gian, cũng là nơi lạnh băng vô tình nhất thế gian này.

Mà lúc này, bên trong kiệu, trong đầu Phó Tế An không ngừng lặp lại những gì mà Mộ Chi Minh đã nói với cậu ta một ngày trước khi y rơi xuống nước mất trí nhớ.

Mộ Chi Minh: “Phó Nghệ là người lòng lang dạ thú, ta biết ngươi không muốn tin, nhưng nếu ngày mai ta chết hoặc xảy ra chuyện sau bữa tiệc thì ngươi hãy tin ta một lần.”

Cỗ kiệu vì đường không bằng phản mà đột nhiên nảy lên, tình cảnh trong đầu Phó Tế An đột nhiên biến đổi.

Đó là ngày tuyết rơi phủ hồng mai, sau khi mọi người hợp lực cứu Mộ Chi Minh ra khỏi lao ngục Bệ Ngạn Tư, Quý Phi nương nương lén trốn ra cung thăm hỏi Mộ Chi Minh, nàng nắm tay ba người, thở dài một tiếng, nhẹ giọng: “Quyền mưu triều đình sát hại lòng người, sống ngầm loạn lưu muốn giết người, ta chỉ mong ba người các ngươi cả đời tốt đẹp, bình an hỉ nhạc, nâng đỡ lẫn nhau.”

Phó Tế An chậm rãi cúi thấp người xuống, hai tay đỡ trán, ngón tay cắm vào tóc mai, nắm chặt lấy, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.

***

Hoàng hôn càng lúc càng muộn, trong đình vắng dần dần xuân sắc, ở Phượng Nghi Cung, Quý Phi nương nương dùng gương soi lên tóc mây, tháo từng cây trâm châu bảo thoa trên búi tóc xuống, nhẹ nhàng đặt trên bàn trang điểm.

Đúng lúc này, có người yên lặng không một chút tiếng động đứng ở phía sau nàng, giúp nàng cởi bỏ trang sức vẫn còn trên tóc đen.

Quý Phi nương nương cười nói: “Tiểu Nhạn, ngươi không cần hầu hạ, tự ta làm cũng được, ngươi có thể lui.”

Người nọ không lên tiếng, cầm chiếc lược ngọc tê giác trên bàn giúp Quý Phi nương nương chải đầu từ đỉnh trán đến đuôi tóc, động tác cực dịu dàng nhẹ nhàng.

Quý Phi nương nương nhận ra người phía sau không phải Tiểu Nhạn, nhất thời hoảng sợ xoay người sang chỗ khác, mãi đến khi hồi phục tinh thần lại mới vỗ ngực oán trách: “Nghệ Nhi, sao lại là ngươi?”

Phó Nghệ không đáp, chỉ nói: “Dọa ngươi sợ?”

Quý Phi nương nương đứng lên nhìn thẳng gã, cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu gã: “Đâu có chấn kinh chứ! Thật sự là sợ tới mức hồn cũng bay luôn! Sao ngươi có thể tiến vào Nội Các của ta? Huống chi bây giờ đã là đêm khuya, tuy rằng từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở Phượng Nghi Cung, nhưng ngươi đã sớm thành niên, hiện giờ lại là Vương gia, sao có thể làm ra chuyện không hợp cung quy như vậy chứ?” 

Phó Nghệ vẫn không nhúc nhích, gã nói: “Ta cũng biết Mộ Thanh Uyển cũng không phải là người tuân thủ cung quy.” 

Quý Phi nương nương tức giận không vui: “Ngươi cưỡng từ đoạt lí, đi nhanh đi, ngàn vạn lần đừng để cho tạp vụ nhìn thấy ngươi. Ngươi muốn gặp ta thì tới ban ngày không tốt sao?” 

“Biết rồi.” Phó Nghệ bình tĩnh nói, “Ngươi đừng nóng giận, ta đi ngay.” 

Gã vừa dứt lời xong, vài tiếng đập cửa dồn dập vang lên khiến người ta hoảng hốt, ngay sau đó là âm thanh của thị nữ Tiểu Nhạn vang lên từ bên ngoài nội các: “Nương nương, Hoàng Thượng giá lâm, rất nhanh sẽ tới cửa cung điện.”

Đồng tử của Quý Phi nương nương co rút, trái tim như ngừng đập.

Phó Nghệ hiển nhiên cũng không dự đoán được việc này, đầu mày chợt nhíu lại.

Quý Phi nương nương lấy lại bình tĩnh rất nhanh, đè thấp giọng nói với Phó Nghệ: “Nghệ Nhi, trốn ở đây đừng lên tiếng, có nghe rõ không?”

Phó Nghệ gật đầu.

Quý Phi nương nương hít sâu một chút, đi ra Nội Các, đóng chặt cửa lại.

Nàng sửa sang lại dung nhan, chầm chậm đi đến ngoài điện, vừa đúng lúc gặp Hoàng Thượng bước vào Điện Phượng Nghi.

Quý Phi nương nương gợn sóng bất kinh* hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

(*Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố)

“Uyển Nhi mau đứng lên.” Hoàng Thượng bước lên vào bước, tự mình nâng Quý Phi nương nương dậy.

“Hôm nay Hoàng Thượng muốn tới, sao lại không nói trước với thần thiếp một tiếng? Thần thiếp vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, hiện tại vội vàng tiếp giá, ngài nhìn xem, ngay cả chuẩn bị cũng không có.” Quý Phi nương nương nắm tay Hoàng Thượng, dẫn ngài ngồi ở giường nệm bên ngoài điện, sai người bưng trà xanh tới, cũng thuận tiện bậc lửa huân hương. 

“Trẫm chỉ thích dáng vẻ này của nàng.” Hoàng Thượng vươn tay, khẽ vuốt mái tóc đen của Quý Phi nương nương, ngài quấn lấy sợi tóc đen kia giữa các ngón tay, không biết nghĩ đến chuyện gì mà xuất thần lẩm bẩm, “Lúc trẫm mới gặp nàng, nàng ngồi trên lưng ngựa, vấn tóc không cần trâm thoa gì, anh tư táp sảng*.”

(*Anh tư táp sảng: dáng vẻ mạnh mẽ)

Quý Phi nương nương nghi hoặc: “Sao đột nhiên Hoàng Thượng lại nhắc chuyện cũ?”

Hoàng Thượng đáp: “Bởi vì già rồi đi.”

Quý Phi nương nương: “Hoàng Thượng phúc trạch lâu dài, vạn thọ an khang.”

Hoàng Thượng mỉm cười, đúng lúc này, Tiểu Nhạn bưng trà tới, hai tay Quý Phi nương nương cầm chén trà trên khay gỗ đưa tới trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cầm lấy, nâng nắp lên thổi khí nóng, sau đó uống một ngụm gật đầu nói: “Ô, Quân Sơn ngân châm, trẫm nhớ rõ nàng thích uống trà này nhất.”

Quý Phi nương nương: “Vâng.”

Hoàng Thượng đặt ly sứ lên bàn nhỏ giữa giường La Hán, nhìn Quý Phi nương nương: “Uyển Nhi, trẫm hỏi nàng một chuyện, nàng phải trả lời đúng sự thật với trẫm.”

Quý Phi nương nương khom người: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Hoàng Thượng hỏi: “Nàng còn uống thuốc khiến mình không thể sinh sao?”

Giọng nói của ngài tuy bình đạm, nhưng khi vừa dứt lời, không khí ở Phượng Nhi Cung chớp mắt ngưng trọng cả lên, ngay cả gió cũng không dám thổi, Quý Phi nương nương cúi đầu, im lặng thật lâu, không có trả lời.

“Nàng ngẩng đầu lên.” Hoàng Thượng ra lệnh.

Quý Phi nương nương: “Thần thiếp không dám.”

Ánh mắt Hoàng Thượng bất định, tay nắm chặt thành quyền, ngài gõ từng cái lên bàn nhỏ, bỗng nhiên thở dài, nhẹ giọng: “Trẫm không trách nàng, lúc nàng sinh Tế An thai tượng bất ổn xuất huyết rất nhiều, thiếu chút nữa đã rời xa trẫm, thật ra kể từ lúc đó, trẫm đã nghĩ tới sẽ không để cho nàng trải qua loại khổ sở này nữa, dù sao thì chúng ta có Tế An đã qua đủ rồi.”

Quý Phi nương nương đứng lên, quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, nói: “Thần thiếp tạ ơn.”

“Uyển Nhi, nhiều năm như vậy.” Hoàng Thượng nói, “Lúc trước nàng ghét thâm cung như thế nào thì hiện tại cũng đã quen với nó chứ?”

Quý Phi nương nương: “… Vâng.”

Vâng, có nghĩa là quen chứ tuyệt đối không yêu thích.

Mặt Hoàng Thượng giãn ra, ngài đi đến nâng Quý Phi nương nương dậy, dịu dàng nói: “Thật ra lần này trẫm tới là muốn nói cho nàng biết một chuyện.”

Quý Phi nương nương: “Chuyện gì vậy?”

Hoàng Thượng đỡ lấy bả vai nàng, gằn từng chữ một: “Trẫm, muốn lập nàng là Hoàng Hậu của trẫm.”

Quý Phi nương nương bởi vì kinh ngạc mà hai tròng mắt chậm rãi mở to, một chút lời nói cũng không biết nói.

Âm thanh đầu tiên đánh vỡ sự im lặng này lại vang lên từ Nội Các do đồ sứ vỡ.

Tuy âm thanh không lớn, nhưng lại khiến tất cả người ở ngoài điện hoảng sợ.

Ánh mắt của Hoàng Thượng dán chặt lên cánh của đóng chặt của Nội Các lộ ra thần sắc hoài nghi.

Quý Phi nương nương cười mở miệng: “Chắc là tiểu thị nữ quét tước ở Nội Các tay chân vụng về, không cần thận làm vỡ đồ, Tiểu Nhạn, ngươi đi vào giáo huấn một chút.”

“Vâng.” Tiểu Nhạn cúi người hành lễ, đi đến trước của Nội Các, vừa mở ra một chút đã lắc mình vào trong sau đó lập tức đóng cửa lại.

Hoàng Thượng vẫn nghi hoặc, Quý Phi nương nương mở miệng: “Hoàng Thượng, ngài nghĩ kỹ rồi sao? Lập thần thiếp làm Hoàng Hậu.”

Hoàng Thượng dời ánh mắt đi, nhìn Quý Phi nương nương: “Trẫm nghĩ kỹ rồi, đây là trẫm nợ nàng.”

“Thần thiếp, cảm tạ Hoàng Thượng.” Quý Phi nương nương muốn hành đại lễ lại bị Hoàng Thượng kéo vào trong lồng ngực, Hoàng Thượng ôm nàng lẩm bẩm: Tiểu Uyển Nhi, là trẫm nợ nàng.

Lời nói si tình của ngài, Quý Phi nương nương một chữ cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy hoảng loạn và sốt ruột, nghĩ làm sao mới có thể khiến Hoàng Thường rời khỏi đây.

May thay có cát tinh cao chiếu, chợt có thái giám tới báo: “Chúc mừng Hoàng Thượng chúc mừng Hoàng Thượng, Từ tiệp dư có thai! Đã được hai tháng!”

“A, tốt thật đó!” Quý Phi nương nương vội vàng nói, “Hoàng Thượng mau đi xem Từ muội muội một chút đi, thần thiếp sửa sang lại dung nhan lát nữa sẽ qua đó!”

Hoàng Thượng chống đẩy không được, đứng dậy rời khỏi Phượng Nghi Cung.

Sau khi Quý Phi nương nương xác nhận không còn ai khác mới vội vàng đi vào Nội Các.

Nhưng trong Nội Các, chỉ có một mình Tiểu Nhạn.

“Nghệ Nhi đâu?” Quý Phi nương nương hỏi ả.

Tiểu Nhạn đáp: “Hồi nương nương nói, lúc nô tỳ đi vào thì đã không thấy Túc Vương điện hạ đâu, chỉ có cửa sổ mở rộng, trên mặt đất có mấy mảnh sứ nhỏ.”

“Thật sự hắn cũng nhanh, làm ta sợ muốn chết, tội gì mà buổi tối phải đến gặp ta chứ.” Quý Phi nương nương bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống bên bàn trang điểm, nàng chống khuỷu tay lên bàn, bỗng nhiên đụng đến một thứ gì đó, nàng quay đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt.

Trên bàn trang điểm là một hộp gỗ tinh xảo, mà hộp gỗ này là bánh in hạt mè thơm ngọt ngon miệng.

Quý Phi nương nương vươn tay cầm một miếng bánh in hạt mè nhét vào trong miệng, nàng vừa ăn vừa nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhạn à.”

Tiểu Nhạn: “Vâng?”

Quý Phi nương nương cười cười: “Ngày này của mười tám năm về trước là ngày mà ta vào cung.”

Tiểu Nhạn vừa định phản ứng thì đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, hoảng loạn: “Nương nương, người sao vậy? Vì sao mắt lại đỏ như thế?”

“Không sao.” Quý Phi lấy bàn tay lau nhẹ khóe mắt, ý cười không thay đổi, “Cửa sổ mở ra gió lớn, ngươi đi đóng lại đi.”