Sáng sớm, Mộ Chi Minh tỉnh dậy trong cơn ngủ mơ, chỉ thấy rèm cửa sổ ướt đẫm nước mưa.
Mộ Chi Minh mặc trung y đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vươn tay đưa ra ngoài cửa sổ hứng từ giọt nước rơi xuống trên mái hiên, cảm thụ xúc cảm ướt lạnh ở lòng bàn tay, thầm nghĩ năm nay chắc chắn sẽ được mùa vô ưu vô lo.
Văn Hạc Âm gõ cửa đi vào thấy y đứng bên cửa sổ vội nói: “Sao thiếu gia lại đứng ở đầu gió vậy? Trên người ướt hết rồi.”
“Đúng vậy, trời mưa.” Văn Hạc Âm đi qua đóng cửa sổ lại, tránh cho nước mưa văng vào trong nhà, sau đó xoay người hỏi, “Thiếu gia, hôm nay ngươi muốn ra ngoài không?”
“Làm sao vậy?” Mộ Chi Minh cười hỏi, “Ngươi có việc muốn đi sao?”
Văn Hạc Âm ậm ừ một lúc lâu mới nói: “Thiếu Doãn phủ Kinh Triệu kêu ta đi giúp hắn bắt phi tặc.”
Mộ Chi Minh cười lớn ra tiếng, lời nói đầy ẩn ý: “Ai nha, phi tặc ở Kinh Thành này cũng thật nhiều nha.”
Văn Hạc Âm: “Thiếu gia, nếu ngươi ra ngoài thì ta sẽ không đi phủ Kinh Triệu, ta đi theo ngươi.”
“Ta không ra ngoài, ngươi đi đi.” Mộ Chi Minh cười nói.
“Thật vậy sao?” Văn Hạc Âm gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
“Thật mà, thật mà.” Mộ Chi Minh đẩy Văn Hạc Âm ra khỏi phòng.
Văn Hạc Âm: “Không được, ta cứ đi theo ngươi đi, ta không yên tâm.”
“Có cái gì không yên tâm.” Mộ Chi Minh vẫy tay đuổi cậu, “Ngươi đi đi, đi tìm Bùi đại nhân đi.”
“Không phải tìm hắn!” Mặt Văn Hạc Âm đỏ lên, “Là bắt phi tặc.”
Mộ Chi Minh vội sửa miệng: “Đúng vậy, bắt phi tặc! An bình của Kinh Thành chỉ dựa vào A Âm nhà ta, đi đi, hành hiệp trượng nghĩa! Trừ bạo an dân! Đi đi!”
Mộ Chi Minh tươi cười đẩy Văn Hạc Âm ra khỏi cửa, sau khi rửa mặt xong y mặc một bộ y phục màu xanh lá giản dị chui đầu vào nhà bếp, ở bên cạnh trù nương chỉ điểm bận cả buổi sáng, sau đó mới mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi Mộ phủ đến đại doanh Lạc Đô.
Thủ vệ ở đại doanh Lạc Đô thấy người đến là Tuyên Ninh hầu cũng không có ngăn cản như trước, trực tiếp cho đi.
Xe ngựa chậm rãi đi vào đại doanh Lạc Đô, dừng lại ở trước doanh trướng chủ soái.
Mộ Chi Minh vén rèm lên, cúi người ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Cố Hách Viêm đang đứng chờ ở ngoài doanh trướng.
Cố Hách Viêm thấy xe ngựa y đến, một bước đi đến bên xe ngựa, vươn tay dìu y xuống.
Sau khi Mộ Chi Minh đỡ lấy cánh tay của Cố Hách Viêm nhảy xuống xe ngựa bèn một tay kéo người nọ vào doanh trướng, hỏi: “Vì sao lại đứng bên ngoài? Ngay cả trời mưa cũng không biết che ô, y phục ướt hết cả rồi.” Nói đoạn y bèn vươn tay phủi mấy hạt nước còn dính trên người của Cố Hách Viêm chưa hoàn toàn thấm hết vào trong y phục.
Cố Hách Viêm: “Bọn họ nói ngươi đến rồi.”
Mộ Chi Minh ngẩn ra một lát mới phản ứng lại những lời này của Cố Hách Viêm là đang trả lời mình.
Nơi trái tim mềm mại nhất dường như đang bị người ta chọc vào, Mộ Chi Minh tươi cười, nâng hộp đồ ăn trong tay lên: “Hôm qua đã đồng ý với ngươi, cho nên ta tới trả hẹn.”
Cố Hách Viêm gật đầu: “Ừm.”
Hai người cùng nhau dọn dẹp binh thư và thư từ quân vụ trên bàn lùn trong doanh trướng, Mộ Chi Minh đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, mở ra từng tầng, đầu tiên là một đĩa màn thầu trắng nõn mềm béo, lại mang ra hai món ăn màu sắc mê người, đồ ăn thơm phức khắp nơi lần lượt bày ra, y nói: “Ta chỉ nấu cháo và màn thầu, thật sự quá nhạt nhẽo, vì thế yêu cầu trù nương làm thêm hai món.”
Cố Hách Viêm không lên tiếng, chỉ nhìn Mộ Chi Minh lại nhìn mấy cái màn thầu trên bàn.
Mộ Chi Minh mở tầng cuối cùng của hộp gỗ đồ ăn đỏ, lấy hai bộ bát đũa và một cái vại sứ trơn ra, múc cháo trắng vẫn còn ấm trong vại ra chén đưa tới trước mặt Cố Hách Viêm: “Nếm thử đi, tuy không ngon bằng trù nương nấu, nhưng cũng đun trên bếp lửa nhỏ khá lâu, chắc cũng đặc sệt thơm ngon.”
Cố Hách Viêm ngồi quỳ trước án, bưng bát lên, dùng muỗng sứ múc từng miếng cháo vào miệng, sao đó lấy đũa kẹp một miếng màn thầu, cắn một miếng to, tinh tế nhấm nuốt, sau khi nuốt xuống mới nhìn Mộ Chi Minh nghiêm túc nói: “Ăn ngon.”
“Hợp khẩu vị của ngươi là được rồi.” Mộ Chi Minh cong mắt, cũng múc cho mình một bát cháo dùng bữa với hắn.
Nhưng ăn một lúc Mộ Chi Minh mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Cố Hách Viêm chỉ ăn cháo và màn thầu, hai món kia thế mà lại không đụng một ngụm.
Mộ Chi Minh nói: “Món thịt viên tứ hỉ này mềm mại ngon miệng, nạc mỡ đan xen, vào miệng đã tan, Hách Viêm ngươi nếm thử xem.”
Cố Hách Viêm “Ừm” một tiếng, cúi đầu tiếp tục gặm màn thầu.
Mộ Chi Minh dở khóc dở cười, gắp một miếng thịt viên tứ hỉ đến cái đĩa nhỏ trước mặt hắn, lúc này Cố Hách Viêm mới bằng lòng ăn.
Sau khi ăn cơm xong, hai người súc miệng, cùng nhau thu dọn bát đũa canh tàn xong, Mộ Chi Minh mới lấy một cái túi thơm bằng lụa tơ thêu trúc xanh đưa cho Cố Hách Viêm: “Thời tiết gần đây nóng lên, gần đại doanh Lạc Đô đều là rừng già núi sâu, chờ đến ngày hè nắng chói chắc chắn chắn sẽ có rất nhiều muỗi quấy rầy lỗ tai, đây là túi thơm ngải thảo ta xin từ chỗ Khuông đại phu, mang theo bên người có thể phòng muỗi đuổi trùng.”
Mộ Chi Minh hỏi: “Quân vụ mấy ngày gần đây có bận không? Bao giờ mới hồi phủ?”
Cố Hách Viêm: “Ba ngày sau.”
Mộ Chi Minh nhỏ giọng thở dài, nói đùa: “Một ngày không gặp tựa ba thu, cách nhau ba ngày như một năm.”
Cố Hách Viêm hỏi: “Ngươi có tính toán gì trong vài ngày tới không?”
Mộ Chi Minh nghĩ nghĩ, đáp: “Ngày mai sẽ đi Thiên Cơ Các một chuyến, có việc tìm Mặc huynh, sau đó thật sự rất nhàn không có chuyện gì làm, đến lúc đó lại tính đi.”
Ánh mắt của Cố Hách Viêm khẽ đảo qua, hắn do dự một lát mới nói: “Gần đây ngươi luôn đến Thiên Cơ Các.”
“A?” Mộ Chi Minh một chút cũng không phát hiện giọng điệu của hắn cũng không thích hợp, còn nghiêm túc suy tư, “Ta cũng không thường đến Thiên Cơ Các, kể từ khi quen biết với Mặc huynh thì chỉ mới gặp có hai lần.”
Cố Hách Viêm nói: “Chưa đầy năm ngày đã đến đó hai lần, cộng thêm ngày mai nữa chính là ba lần.”
Lúc này Mộ Chi Minh mới phát hiện Cố Hách Viêm không phải đang tán gẫu với mình, mà khi hắn nói lời này biểu cảm rất nghiêm túc, chân mày nhíu lại, giống như rất nghiêm túc rối rắm chuyện mình đi Thiên Cơ Các rất nhiều lần.
“Hách Viêm, ngươi là…” Mộ Chi Minh suy tư nửa ngày, mới tìm thấy một từ tương đối thích hợp, “Có phải ngươi để ý ta quá thân thiết với Mặc huynh không?”
Cố Hách Viêm: “…”
Tuy rằng Mộ Chi Minh nói rất uyển chuyển, nhưng Cố Hách Viêm lại bởi vì bị chọc thủng tiểu tâm tư nháy mắt hoảng sợ, hắn dời ánh mắt đi, chậm rãi nói: “Ta, không phải ta muốn trói buộc ngươi, chỉ là ta thuận miệng hỏi một chút… nếu ngươi không thoải mái thì về sau ta… ta không hỏi nhiều nữa.”
Mộ Chi Minh nhìn bộ dạng ậm ừ của Cố Hách Viêm cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn rất đứng đắn, y vội nói: “Không, không, không, là ta nói sai rồi, Hách Viêm, ngươi không cần để ý, chỉ là ngươi đang quan tâm ta, ta và ngươi đã thành thân vốn dĩ nên quan tâm lẫn nhau! Như thế mới được xưng một câu cử án tề mi.”
Cố Hách Viêm nghe thấy ba chữ “Đã thành thân”, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống mặt Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngày mai ta đi Thiên Cơ Các là có chính sự, không thể không đi.”
Cố Hách Viêm không có níu kéo việc này không bỏ, gật đầu: “Ừm.”
Mộ Chi Minh cẩn thận nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Lại nói tiếp, ngày mai ta còn phải chuẩn bị một phần lễ, ta nghĩ nên đưa một ngọc bội bạch ngọc hòa điền, Hách Viêm ngươi cảm thấy thế nào?”
Cố Hách Viêm: “Ngươi chọn đều tốt.”
Mộ Chi Minh tiếp tục cười nói: “Còn về hình dáng ngọc bội thì làm quân tử lan đi, trước kia ở phủ đệ của Túc Vương điện hạ ta đã gặp qua một khối ngọc bội quân tử lan, thật sự là…”
Cố Hách Viêm bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời Mộ Chi Minh: “Trước kia là khi nào?”
Mộ Chi Minh ngẩn ra, bởi vì giọng điệu của Cố Hách Viêm.
Giọng điệu khác hoàn toàn so với lúc hỏi mình luôn đến Thiên Cơ Các mấy ngày gần đây sao.
Mới vừa rồi Cố Hách Viêm rối rắm chuyện mình đi tìm Mặc Hoài, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục tranh phong.
Nhưng khi mình nhắc đến Túc Vương, cả người Cố Hách Viêm đều thay đổi, ánh mắt đột nhiên sắc biến, cảm xúc dâng lên tựa dung nham núi lửa, chỉ cần hơi chấn động thì sẽ không thể khắc chế, vô tình cắn nuốt tất cả.
Đây tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là ghen tuông.
“Là khi nào?” Thấy Mộ Chi Minh không trả lời, Cố Hách Viêm vội vàng truy hỏi.
Mộ Chi Minh không biết vì sao có chút hoảng hốt, y đáp: “Một, một năm trước.”
Cố Hách Viêm: “Gần đây ngươi có đi tìm Túc Vương không?”
Mộ Chi Minh vội vàng nói: “Không có.”
Cố Hách Viêm im lặng.
“Hách Viêm.” Mộ Chi Minh lấy hết can đảm, quyết tâm nói rõ ràng với Cố Hách Viêm, y hỏi ra nghi hoặc đầy bụng, “Vì sao không ta nhắc đến Túc Vương ngươi sẽ đột nhiên biến sắc như vậy?”
Cố Hách Viêm nói: “Bởi vì gã sẽ làm tổn thương ngươi.”
Mộ Chi Minh lắc đầu, chắc chắn mà nói: “Không đâu, ta và Túc Vương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tuy không có huyết thống nhưng hơn cả ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau, có phải ngươi trách huynh ấy lúc yến hội ngày đó không chăm sóc ta tốt, làm ta trượt chân rơi vào hồ nước không, chuyện này không trách huynh ấy được, ta tự mình hiểu được, là ta uống say sau đó phát điên, thật sự ai cũng không kéo được.”
Mộ Chi Minh nói xong, nhìn Cố Hách Viêm, y vốn tưởng rằng mình giải thích van nài như vậy, Cố Hách Viêm cũng sẽ hiểu được, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Cố Hách Viêm, Mộ Chi Minh lập tức phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Cố Hách Viêm không có bởi vì Mộ Chi Minh cãi cọ mà tức giận không vui, nhưng trong mắt của hắn lại tràn đầy đau thương và không đành lòng.
Hắn nhìn Mộ Chi Minh đang cật lực bảo vệ Phó Nghệ bèn suy nghĩ đến, có phải liệu Mộ Chi Minh sẽ càng khắc sâu tình cảm với Phó Nghệ hơn hay không.
Mà lúc Mộ Chi Minh tràn đầy thương tích ở lao ngục vào kiếp trước, khi nghe được Phó Nghệ là hung thủ hãm hại y nhà tan của nát thì sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng và bi ai.
Nghĩ vậy, tâm Cố Hách Viêm như đao cắt.
“Hách Viêm?” Thấy Cố Hách Viêm rất lâu không nói gì, còn bày ra biểu cảm bản thân không đoán được Mộ Chi Minh không khỏi hoảng sợ, y tiến lên một bước, “Nếu ngươi không thích ta gặp Túc Vương điện hạ nữa thì ta sẽ không gặp là được mà.”
Tuy Mộ Chi Minh cảm thấy Phó Nghệ không sai, nhưng giờ khắc này, y lại càng muốn nhìn thấy Hách Viêm giãn mày ra, chỗ sâu trong con ngươi kia lúc nhìn mình sẽ không còn đau thương không thể hiểu được.
Cố Hách Viêm tiến lên một bước, ôm lấy Mộ Chi Minh, vùi đầu ở cổ y.
Mộ Chi Minh bị người ta dịu dàng ôm chặt như vậy nhẹ nhàng thở ra, vươn tay khẽ vuốt lưng Cố Hách Viêm.
Giọng nói của Cố Hách Viêm rầu rĩ: “Đừng đi phủ Túc Vương, đừng gặp Túc Vương.”
Mộ Chi Minh: “Được, được, được, ta đồng ý với ngươi, không đi, không gặp nữa.”
Cánh tay Cố Hách Viêm siết chặt thêm một chút.
Mộ Chi Minh vỗ nhẹ lưng Cố Hách Viêm, không biết vì sao lại nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Cố Hách Viêm: “Đang cười chuyện gì?”
Mộ Chi Minh đáp: “Hách Viêm, thật là kỳ lạ, trong trí nhớ của ta, hai ta hẳn là người xa lạ gật đầu cho qua. Nhưng ta lại hoàn toàn không nhớ rõ mình đã thích ngươi từ lúc này, tại sao lại thích ngươi…”
Cả người Cố Hách Viêm cứng đờ, hô hấp đình trệ.
Ngay sau đó Mộ Chi Minh lập tức thay đổi chủ đề: “Cũng không biết vì sao, ta chỉ vì không muốn nhìn ngươi mặt ủ mày ê mà lập tức đồng ý với ngươi, không gặp mặt Túc Vương điện hạ tình như thủ túc mười mấy năm qua, ta muốn nhìn ngươi vui vẻ, ta cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.”
“Ngươi nói…” Lời nói của Mộ Chi Minh dịu dàng tựa gió tháng ba, khiến những cây chết khô đột nhiên tươi tốt, “Đây có phải là tình yêu không?”