Trọng Sinh Về Tôi Chỉ Muốn Được Nghỉ Ngơi

Chương 21: Tâm Cảnh



Cả Đoàn thuyền của Thanh Huyền Tông sau khi dùng pháp họa dịch chuyển thì đã đến gần hơn cánh cổng bước vào Tô Châu, Cả đoàn thuyền lúc ấy không kém phần nháo nhào trước màn thể hiện khi nãy của cậu.

Cậu thì đang vô hồn nhìn trời bởi giờ cậu mới nhận thức cái hành động khi nãy của cậu gây chú ý tới mức độ nào, càng nghĩ thì cậu càng cảm thấy sớm muộn nếu cứ thể hiện kiểu này thì chắc tầm vài tháng tới đây cậu sẽ mất ngủ hoàn toàn một cơn ác mộng khiến tự nhiên cậu xanh hết mặt.

Dương Úc còn phần anh sau khi thấy phần thể hiện của cậu khi nãy thì hoàn toàn không thấy phần hoảng hốt mà chính cậu làm anh sợ phát khiếp, anh không kìm được mà lập tức chạy lên ôm bóng hình nhỏ nhắn của cậu vào lòng.

" Đồ ngốc sau em lại hành động lộ liễu vậy hả, ngộ nhỡ...nhỡ em có chuyện gì thì anh biết làm sau đây " càng nói thì anh càng ôm cậu chặt hơn cứ sợ sẽ mất đi bóng hình này ấy.

Cậu thì bị hành động của anh làm cho tỉnh hồn luôn, cậu đơ mất một lúc trước cái ôm này, cái ôm mà ở kiếp trước cậu đã từng rất mong ước nhưng điều thật đáng buồn thứ này đã không dành cho chính cậu nữa, cậu nhẹ nhàng đẩy anh ra vui vẻ cười đáp lại anh đưa phần Lưu Ly Thảo cậu lấy được rồi quay lưng rời đi.

Phần anh, anh vị cậu đẩy ra thì cho chút nhót lòng, chứng kiến cậu quay đi lại càng làm anh buồn hơn, nhưng rồi cũng phải cố gắng cười quay lại chuyện chính. nhìn phần bảo vật cậu dùng cả tính mạng để lấy anh quả quyết phải cất giữ thật kĩ.

Nhưng điểm lạ mà không ai chú ý đó chính là, cái quái nào mà cả một đóa Lưu Ly Thảo nhiều nhánh to nay chỉ còn mỗi một nhánh duy nhất.

Quay về phía cậu cậu nhanh chóng chạy về phòng mình dựa vào cửa mà thở dóc, lại một gần nữa gần như cậu sắp rơi nước mắt, cũng bởi chính là vì thứ hành động của anh, biết rằng sẽ không bao giờ cho cậu tình yêu thì đừng gieo hy vọng cho cậu, thà cớ gì anh lại cứ như thế khiến chấp niệm về anh với cậu lại càng sâu đậm thêm.

cậu vô lực đỡ người đi từng bước vô hồn trở về giường mình, vẫn khuôn mặt trầm ngâm ấy không cảm xúc không rơi nước mắt, đây chính là cái cảm xúc mà khi kiếp trước cậu đã trải qua biết bao lần sau khi bị chính những người mà mình yêu đuổi giết.

Và cũng chính là nhờ bản thân nó mà trái tim chưa bao giờ là hoàn thiện thứ mà người tu đạo luôn khao khát có rất nhiều nhưng còn có một thứ lớn hơn là cảnh giới mà tất cả tu sĩ chỉ khi hoàn toàn trải qua đủ tất cả: Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục từ đó giác ngộ mà thành đạo đánh thức tâm cảnh của bản thân.

Giác Ngộ không giới hạn tu vi, chỉ cần khi họ hoàn toàn hiểu được tất cả những thứ mà họ đã trải qua mới hoàn toàn được coi là giác ngộ chân tâm.



Ninh Nguyên kiếp trước cậu trải qua nhiều chuyện ở đời,nhiều thứ cậu trải qua có thể nói là nằm trong bể khổ.

Hỉ nó chính là niềm vui ở kiếp trước khi cậu được những người cậu yêu cứu và trải qua thử thách cùng tất cả bọn họ.

Nộ là sự tất giận của cậu khi chúng kiến những kẻ đã vu hại cậu, giận đây ngoài là giận với kẻ khác còn là giận chính bản thân cậu, chính thứ tình cảm mù quáng của cậu đã khiến cho sư phụ và các ca ca và tỷ tỷ gặp nạn.

Ái là tình yêu thứ tình yêu mù quáng mà cậu chấm niệm trải qua hơn cả vạn năm để rồi bị đưa lên đài diệt đạo mãi mãi biến mất khỏi thế gian.

Ố là cảm giác ghen tị cậu dành cho cậu tu sĩ ở tông môn kia, có một thời gian cậu tự hỏi là tại sao cậu ta luôn được các anh yêu thương quay quanh, cậu ghen tị với tình cảm mà các anh dành cho chính cậu ta.

Ai là chính là sự bi thương của chính cậu, sự đau khổ và tính ái mà cậu đã trải qua sự bi ai đến cùng cực khi thấy người mà mình yêu thương yêu người khác, người mà cậu quý trọng từ từ mà hi sinh.

Lạc chính là sự tự do trong thâm tâm của cậu, sự tự do về tâm hồn khi cậu đã quyết định vứt bỏ hết toàn bộ chấm niệm với thứ tình yêu không hồi kết đó đã mang lại đau khổ cho cậu.

Dục thứ dục vọng và sự cố chấp của chính cậu lại một lần nữa trỗi dậy khi chứng kiến hành động của anh.

nhưng hết rồi, chính thời khắc này cậu sẽ đánh dấu chấm hết cho mọi chuyện, vĩnh viễn một lần và mãi mãi.

Thứ tình cảm cậu dành cho họ chính là thứ đã khóa lấy trái tim cậu hơn vạn năm, giờ đây chính lúc cậu quyết định sẽ không bao giờ nhớ lấy thứ tình cảm đó thì ổ khóa ấy cũng đã mở ra, ánh sáng báo hiệu có người giác ngộ đã làm thiên đạo rung chuyển, cũng chính thời khắc đó vô số tông môn cũng biết được rằng có thêm một thiên tài nữa xuất thế và điều họ không ngờ đến chính là bản thân đệ tử nhỏ của Thanh Huyền Tông đã làm nên điều đó.

Tâm Cảnh của cậu đã được mở khóa hoàn toàn, dưới sự giác ngộ của chính chủ nhân nó.