Ninh Nguyên cậu tỉnh dậy trong một biển mây lớn, có vô số những hòn đảo bay lơ lửng với một màu sắc là nền chiều với ánh bình minh, cậu nằm giữa vô vàn luồng mây khí, cơ thể nhỏ nhắn ấy như đang cảm thấy rất yên bình và tự do, chính không nơi nào khác nơi này chính là tâm cảnh của cậu, lúc cậu mở mắt ra cũng là lúc cậu tỉnh dậy.
Hiện tại sau sự việc có người giác ngộ đã làm trấn động không ít tông môn trải dài trên khắp các đại lục, nhưng dù bằng cách nào họ cũng không thể tìm ra vị trí của người đó, cứ như sự tồn tại ấy hòa vào không khí vậy.
Còn phần nguyên nhân vì sao cậu không bị phát hiện chính là, Mặc Nhi cô bé cảm thấy chủ nhân mình đang trong giai đoạn chuyển giao thần thức để thức tỉnh, đây là một giai đoạn cam go nếu sai sót có thể dẫn đến thần hồn cậu sẽ bị lạc mất, cô bé mặc dù biết điều mình làm sắp tới là kháng lại yêu cầu chủ nhân nhưng cũng phải làm.
Phút chốc ô lưỡng cực bung tỏa với toàn bộ tu vi của nó, một đóa hoa sen lớn đã bao trọn lấy cơ thể chủ nhân của chính nó, một trận pháp bảo hộ cực dày đã được đặt lên ô lưỡng cực không ngừng xoay vòng hấp thụ linh khí trong thiên địa truyền vào đóa sen trắng thuần khiết ấy.
Nguyên Nhân do mọi người chỉ chú ý đến hiện tượng có người giác ngộ, nên không ai chú tâm đến hành động của cậu lúc này, thêm cả lúc này Mặc Nhi cô bé mới lấy một đoạn cây là cô bé ăn giở nãy giờ chỉ còn chừa lại duy nhất một đóa hoa đút cho chủ nhân là cậu.
Chính xác không bàn cãi thứ mà cô bé ăn chính là Thiên Không Lưu Ly Thảo, nguyên nhân cô bé làm sao có được là vì, khi lúc cậu bơ phờ nhìn trời cô bé dính hu lôi tuy không sao nhưng dẫn đến việc hơi đói vì thiếu linh lực, thấy đồ cậu cầm nên đã bẻ mất một nhánh lớn rồi chạy về không gian trữ vật của cậu ăn
Cũng may là đóa hoa quan trọng nhất cô bé dành lại cho cậu, bằng cách hấp thụ luôn cả Lưu Ly Thảo, quá trình hoàn thiện cơ thể và chuyển giao thần hồn đã thành công.
Cậu tỉnh lại trong căn phòng cậu với vô vàng linh khí tự nhiên hiện hữu xung quanh và cơ thể không mảnh vải che thân, đây hiện tượng do quá trình đột phá thành công cả cổ thể mà hình thành, giờ đây quá trình phản phệ linh lực sẽ không còn xảy ra trong người cậu nữa.
Hơi hoang mang với những gì xảy ra với mình và vì sao mình lõa cả thân thể cậu mới nhìn thấy cô bé Mặc Nhi đang hí hửng nhìn cậu cười tủm tỉm.
Cậu bắt cô bé lại và nhờ cô bé kể lại toàn bộ sự tình, sau khoảng dành gần nửa canh giờ nghe kể lại cậu mới hiểu rõ chính cậu đã hoàn toàn giác ngộ được những Hỉ,Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục ở đời và trong quá trình tu đạo, thứ cậu mơ màng thấy chính là tâm cảnh của cậu.
Với cả ô lưỡng cực của cậu từ Thánh phẩm sơ đoạn cũng thăng tiến lên Trung đoạn chỉ thiếu một chút nữa thì thượng đoạn rồi.
Cậu búng tay mặc lại y phục. bước xuống giường để đi tắm cơ thể khi được điều chỉnh của cậu thải ra rất nhiều chất cặn bã dư thừa nên phải tắm rửa sạch sẽ đã rồi tính.
Giờ đây cậu đã có thể cảm nhận rõ ràng hơn sự giao động linh lực trong cơ thể mình và linh khí tự nhiên, không chỉ thế tâm cảnh cậu cũng đóng vai trò như là một bể chưa linh khí khi cậu hấp thụ vào cơ thể. có thể nói cậu đã không còn quá lo lắng về vấn đề linh lực nữa.
Cậu hí hửng cười xong thì lậy ngang ngủ luôn trong bồn tắm luôn, giờ cậu quá mệt rồi ngủ trước tính sau.
Đánh một giấc gần hai canh giờ, cô bé Mặc Nhi thấy lạ sau chủ nhân tắm lâu, sợ có chuyện mới bay vào phòng tắm thì tá hỏa hóa ra chủ nhân lười nhác của cậu ngủ rồi. cô bé la lớn đánh thức cậu làm cậu trỗi dậy từ cơn mê.
Cậu thức dậy nghe pháp khí của mình chửi cho đã, xong thì thay quần áo, dù sao thì cũng không có việc gì làm cậu thay y phục xong, Mặc Nhi tưởng chủ nhận lần này sẽ quyết tâm tu luyện nhưng hóa ra đã lầm, chủ nhân cậu vừa đặt mông lên giường thì ngã xuống ngủ ngon lành luôn rồi.
Cô bé hạn hán lời đàng bay về không gian trữ vật luôn, hết lời để diễn tả chủ nhân lười chúa của cô rồi.
Câu ngủ một giấc thật đã đến khi tận chiều ngày hôm sau thì Khái Luân và Dương Úc, hai anh vào phong đánh thức cậu dậy vì thuyền mây sắp đến cổng của Trung Châu Đại Lục, từ cổng tất cả tu sĩ sẽ phải đi bộ đến Cung Thanh Hà của Thanh Hà Đạo Tôn.
Cậu tỉnh dậy với đôi mắt vẫn ứ lại những giọt sương lệ, Dương Úc anh đã kìm nhưng vậy không thể chịu được sự dễ thương phát ra này, lấy khăn tay ra lau cho cậu dù mặt có phần ủng đỏ rồi.
Cậu thì mơ mơ hồ hồ do mới tỉnh ngủ nên cũng không để ý, đi thay y phục rồi lảo đảo bước đi cùng cả hai.
Thuyền mây cặp đến cũng là đã đến Tô Châu Đại Lục một trong mười đại lục của của Trung Châu. ( để dễ hiểu mọi người sẽ cứ cho, Trung châu là đại lục lớn nhất bao hàm tất cả mười đại lục còn lại ).