Trúc Mã Lại Mặc Váy Của Tôi

Chương 62: Đại Kết Cục 2



Tinh Tinh đã hẹn Lý Hoành tới quán cafe gần Lục gia, bữa tiệc kết thúc cô liền tới đây. Tử Sâm biết hai ba con cần nói chuyện riêng nên chỉ chở cô đến điểm hẹn rồi lấy cớ rời đi.

"Tinh Tinh! Con dạo này thế nào rồi ? Lam Yên con bé có khoẻ không ?" Ông Lý Hoành hỏi có phần dè dặt, chính ông đã không làm tròn bổn phận với Tinh Tinh, là một người ba không tốt, Tinh Tinh hiện tại đối với người ba như ông không còn tình cảm cũng là đương nhiên.

"Lam Yên vẫn khoẻ, hiện tại đang là kỳ nghỉ hè nên ngày mai con sẽ cho con bé bay qua Anh chơi với bà ngoại."

" Mạn Đình bà ấy...giờ vẫn tốt chứ?" Lý Hoành ngập ngừng khi nhắc về Mạn Đình, ngoài Tinh Tinh ra người ông có lỗi chính là vợ trước.

" Mẹ rất tốt, chú Dylan rất yêu thương bà ấy, ngược lại là ba, con nghe nói ba ly hôn rồi à ?"

" Sao con biết ?"

" Yên Nhã đến tìm con."

"Nó có làm gì quá đáng không ?" Biết Yên Nhã đến tìm Tinh Tinh ông Lý Hoành có phần kích động, Yên Nhã là đứa ngang bướng, không muốn thua ai cái gì, hai hôm trước khi cãi nhau vì quá nóng giận ông lỡ nói chỉ có Tinh Tinh là con, việc này chắc sẽ khiến Yên Nhã để trong lòng, ông sợ Yên Nhã tức giận sẽ làm điều dại dột hại tới

Tinh Tinh.

" Không có, chỉ chửi con thôi, Yên Nhã đổ lỗi bảo là do con xúi ba ly hôn."



"Yên Nhã được chiều sinh hư, con cũng đừng chấp với nó."

" Vậy sao ba lại ly hôn ?"

"Cuộc sống hôn nhân không tốt, mấy năm gần đây ba thường xuyên cãi vã với Mỹ Ái, không hợp thì ly hôn giải thoát cho nhau thôi."

"Cãi vã...giống mẹ sao." Tinh Tinh lại nhớ đến thời gian ba mẹ cô chuẩn bị ly hôn, tối nào cũng cãi vã. Trước mặt cô thì giả vờ tình cảm, sau lưng cô thì âm thầm quyết định ly hôn.

"Không, mẹ con hồi đó rất tốt, là ba hồ đồ tin lời mật ngọt của Mỹ Ái, ba có lỗi với mẹ con cũng có lỗi với con.

Tinh Tinh, con có hận ba không ?"

" Hận ! Thật ra vào ngày cưới của con ba không tới, con đã nghĩ đời này coi như mình không có ba rồi, nhưng thời gian thật biết an ủi, cũng biết chữa trị vết thương, mỗi người đều có cuộc sống, số phận riêng, ba cũng sẽ có cuộc sống của ba, có nhiều điều khó nói mà không ai biết. Con hiện tại cũng đã có gia đình của riêng mình, mẹ cũng vậy, ai cũng nên sống với hiện tại, quá khứ qua rồi thì cứ để cho nó qua đi. Ba cũng vậy, đừng để cảm giác tội lỗi chi phối vào cuộc sống của ba, con tha thứ cho ba rồi, sau này thật lòng con hy vọng ba sẽ sống tốt."

"Cảm ơn con Tinh Tinh, có được lời này của con ta cũng vui rồi, thời gian không còn sớm nữa, con cũng nên về đi không Tử Sâm lo, ba có việc đi trước đây."

"Dạ ba." Tinh Tinh kêu phục vụ tính tiền rồi cùng Lý Hoành đứng dậy ra về, ra tới cửa đã thấy xe của Tử Sâm đậu bên đường, Tinh Tinh vui vẻ vẫy tay chào anh.

" Ba có xe về chưa hay để vợ chồng con đưa ba về."



"Không cần, ba có việc gần đây, hai đứa về trước đi." dứt lời Lý Hoành liền xoay người rời đi, Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng của ông, người ba hết mực yêu thương cô khi bé, hiện tại lại rời đi cô đơn một cách lạ thường. Khoảnh khắc đó Tinh Tinh bỗng nhiên muốn làm gì đó, cô hét lên:

"Ba ! Hẹn gặp lại, có dịp con sẽ đưa Yên Lam đến gặp ba."

"Ba sẽ đợi, ba đi đây, hai đứa về cẩn thận." Lời của Tinh Tinh khiến Lý Hoành ngạc nhiên một hồi, sau đó không giấu nổi vui mừng đáp lại cô, ông vẫn nghĩ cô chỉ nói vậy chứ chưa chắc đã tha thứ cho mình, nhưng khi nghe cô nói hẹn gặp lại, ông biết rằng thực sự mình đã được tha thứ. Lý Hoành cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong 5 năm qua của ông.

Trở về nhà sau buổi hẹn với ba, Tinh Tinh cũng cảm thấy lòng thật nhẹ nhõm, dường như nút thắt trong lòng cô đã được tháo gỡ. Tử Sâm vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm vào vai Tinh Tinh thủ thỉ :

"Vợ à, lâu lắm rồi mới được ở riêng với em mà không có Lam Yên quấy rầy."

" Anh đang tranh sủng với con à."

"Từ khi có Lam Yên thời gian em dành cho anh rất ít, buổi sáng thì đi làm, tối lại ngủ cùng Lam Yên."

"Con khóc mà, lần này Lam Yên đi cả tháng, thời gian của em đều dành cho anh còn gì."

" Vậy...nói chi bằng hành động, làm chuyện thực tế một chút vẫn hơn." Tử Sâm đột ngột bế Tinh Tinh lên, hướng đi thẳng vô phòng ngủ, đùa chứ thời gian qua anh nhịn muốn hỏng rồi, nhân cơ hội bé Lam Yên không có ở nhà phải ăn lại cho đủ.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, một màn xuân sắc lại tái diễn...đêm dài mới chỉ bắt đầu thôi..