Đường Hạnh ôm chặt chiếc hộp trong tay, cô coi nó như bảo vật. Tới lúc về ký túc xá, cô nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên bàn, không dám cử động mạnh.
Điền Giai Lệ biết Đường Hạnh đi lấy đồ, nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, nhanh chóng hỏi: “Cái gì thế?”
“Nhất Nhất mua máy DSLR cho tớ.” Đường Hạnh mở ra cho mấy cô bạn xem.
Cả 3 người đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Bạn trai cậu tốt quá đi hiuhiu.” Điền Giai Lệ hít một hơi.
“Huhu người yêu của bọn tớ sống sao nổi đây.” Từ Viên Viên mím môi, cực kì hâm mộ.
Ngô Mẫn Nhi nhìn Đường Hạnh, cười hì hì nói: “Trình Liễm Nhất còn có anh em nào không? Giới thiệu cho tớ đi.”
Đường Hạnh dở khóc dở cười: “Không có.”
“Cậu đúng là nhặt được bảo bối đó, tớ tìm đâu ra anh người yêu tốt như vậy đây.” Điền Giai Lệ thở dài.
Đường Hạnh ủ rũ cau mày: “Anh ấy tặng đồ quý giá thế này làm tớ không biết nên tặng lại cái gì.”
“Ôi dào, lấy thân báo đáp là được mà.” Ngô Mẫn Nhi thản nhiên nói.
Điền Giai Lệ bật cười ha hả: “Mẫn Nhi nói đúng đó, Trình Liễm Nhấtchỉ có hứng thú với cậu thôi.”
Đường Hạnh gãi đầu, gương mặt đỏ như quả cà chua: “Tớ là bạn gái của anh ấy rồi mà.”
Từ Viên Viên cười xấu xa: “Cậu hiểu ý mà, là cái đó đó.”
Đường Hạnh đứng phắt dậy, giơ tay giả vẻ muốn đánh cô nàng: “Viên Viên!”
Từ Viên Viên nhanh châm chạy đi: “Đều là người trưởng thành, mọi người đều hiểu cả.”
Kí túc xá được phen tấu hài cười ha hả, Đường Hạnh tức đỏ mặt đuổi theo cô nàng.
***
Chiều thứ 5, bởi vì thầy giáo yêu cầu đi chụp ảnh thực tế, sinh viên đi đăng kí lấy máy ảnh rồi đi quanh trường chụp.
Đường Hạnh đã có camera mới nên không đi lấy nữa, cô đứng chờ 3 cô bạn ở kí túc xá tới.
“Đi thôi, bọn mình đến sân thể dục đi, ở đó có nhiều người lắm.” Điền Giai Lệ bước tới nói.
Hôm nay chủ yếu sẽ thực hành về chụp ảnh động để xem hiệu ứng như thế nào. Mà kiểu chụp ảnh này được sử dụng nhiều trong thể thao, như kiểu chụp chuyển động của bóng.
“Được, phải chú ý đến xe cộ với người khác nữa.” Đường Hạnh gật đầu.
Sinh viên trong lớp tản ra hết, bạn cùng phòng kí túc sẽ đi cùng với nhau, 4 người đi dọc theo trục đường chính trong trường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp điện đi ngang qua.
Cả 4 người đều sử dụng phương pháp mà thầy giáo đã dạy, chụp được rất nhiều tấm.
“Các cậu xong chưa?” Từ Viên Viên ngẩng đầu hỏi.
Đường Hạnh kiểm tra mấy bức hình, cô đã chụp được kiểu mà thầy giáo yêu cầu.
Điền Giai Lệ gật đầu” “Xong rồi nha.”
4 người không ở lại lâu, nhanh chóng đi đến sân thể dục.
Sân bóng rổ và khu vực bóng bàn cách nhau không xa, sinh viên đứng tốp năm tụm ba chơi thể thao.
Mỗi người đều chọn cho ảnh của mình góc chụp phù hợp.
Đường Hạnh đi tới khu vực chơi bóng bàn nhìn hai nam sinh đánh bóng qua lại.
Cả hai dừng tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Hạnh.
Đường Hạnh lễ phép cười cười: “Tôi là sinh viên khoa Báo chí, chỉ đi vòng quanh chụp ảnh thôi, các cậu cứ chơi đi.”
“Cậu muốn chụp bọn tôi sao?” Một nam sinh hỏi.
Đường Hạnh gật đầu: “Có được không vậy? Các cậu cứ chơi như bình thường là được.”
Nam sinh kia suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý: “Vậy cậu cứ chụp đi.”
“Cảm ơn nhé, các cậu cứ coi như bên cạnh chẳng có ai cả, cứ tự nhiiên đi, tôi sẽ tự tìm góc chụp.” Đường Hạnh cười nói.
Hai bạn nam nhìn nhau, một bạn phát bóng, không biết có phải vì có người lạ ở đấy không mà bạn nam phía đối diện tay run lên, không bắt được bóng.
Đường Hạnh cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng cô lại giơ máy ảnh lên, trong nháy mắt chụp được khoảnh khắc bóng bay trên không trung.
Cô không ngừng đổi góc độ, chụp rất nhiều bức ảnh, chụp xong rồi kiểm tra lại, thấy vừa lòng mới thôi.
Đường Hạnh vẫy tay: “Cảm ơn các cậu nhiều nha.”
***
Sân bóng rổ bên kia, Điền Giai Lệ và Từ Viên Viên đang chỉ đạo mấy bạn nam sinh ném bóng rổ.
“Đúng đúng đúng, cứ nhảy như vậy, đẹp, đẹp lắm!”
“Tay duỗi thẳng ra nhé, góc độ này hoàn mĩ cực kì luôn.”
Đường Hạnh đi qua, ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Mẫn Nhi: “Các cậu ấy đang làm gì thế?”
“Mấy bạn nam kia đồng ý giúp các cậu ấy chụp ảnh, Giai Lệ với Viên Viên hướng dẫn tạo vài nét cơ bản.” Ngô Mẫn Nhi híp mắt cười.
Đường Hạnh bĩu môi nói: “Đây là chụp tự do mà!”
“Vì tác nghiệp chứ sao.” Ngô Mẫn Nhi nói xong, cầm máy ảnh đi đến.
Đường Hạnh đứng bên cạnh, cảm giác vai mình bị đè xuống, cô quay đầu lại thì thấy Trình Liễm Nhất.
“Nhất Nhất, sao anh lại ở đây?” Đường Hạnh kinh ngạc.
Trình Liễm Nhất mặc quần áo bóng rổ, tóc còn hơi ướt, hình như mới vận động xong.
“Anh với bạn cùng phòng đi chơi bóng.” Trình Liễm Nhất trả lời.
Mắt Đường Hạnh sáng lên, “Anh chơi ở đâu, em đi cùng được không?”
“Em muốn làm gì đây?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh giơ camera lên, môi cong cong: “Chụp ảnh tác nghiệp đó.”
Trình Liễm Nhất nhìn đám người Điền Giai Lệ đang không ngừng đổi tư thế, anh lại nhìn Đường Hạnh, không khỏi cau mày.
Đường Hạnh tủm tỉm: “Yên tâm, em không giống các cậu ấy, không yêu cầu nhiều đâu.”
Lúc này Trình Liễm Nhất mới an tâm, gật đầu nói: “Vậy em đi cùng anh nhé.”
Đường Hạnh báo với 3 người bạn cùng phòng của mình rồi đi theo anh.
Dương Sâm đang chơi bóng, thấy Trình Liễm Nhất dẫn theo Đường Hạnh đến, trêu chọc anh: “Để Đường Hạnh tới là muốn cho cậu ấy xem lúc cậu chơi bóng rổ đẹp trai như thế nào à? Ha ha ha……”
Đường Hạnh cười: “Tôi đã xem anh ấy chơi rất nhiều lần rồi.”
Hồi cấp 2, lúc Trình Liễm Nhất chơi bóng rổ, Đường Hạnh nhất định phải có mặt, cô sẽ cầm áo hộ anh, còn cầm cả bình nước, như là chân sai vặt thực thụ.
Mỗi lần như thế Đường Hạnh đều cực kì giận, vì cô không được đi chơi cùng Đỗ Tiêu Lê.
Mà Trình Liễm Nhất sẽ dùng chuyện học hành để uy hiếp cô, mặc kệ cô phản kháng ra sao cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp.
Cô nghĩ, Trình Liễm Nhất bị đám nữ sinh vây quanh y như con gấu trong vườn bách thú, sống như thế cũng chẳng dễ dàng, coi như là rộng lòng từ bi giúp anh vậy.
Lúc ấy cô thiện lương tốt bụng như thế cơ mà.
“Tôi chỉ chụp ảnh thôi, các cậu cứ chơi tự nhiên nhé.” Đường Hạnh chỉ vào camera treo cổ, nói
“Bạn hiền ơi, cậu nghĩ nhiều rồi, người ta chụp ảnh lão Trình.” Phương Lý Hà đánh tan ảo tưởng của cậu ta.
Trương Á Lôi thấy mất mát vô cùng.
Đường Hạnh vội vàng lên tiếng: “Nếu các cậu đồng ý thì tôi sẽ chụp.”
“Okie nha.” Trương Á Lôi gật đầu như gà mổ thóc: “Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi, ước mơ của tôi từ nhỏ đến lớn chính là được xuất hiện trên máy quay đó.”
Phương Lý Hà huých Trương Á Lôi: “Thôi đi cha nội.”
Dương Sâm vuốt lại tóc tai, chỉnh sửa quần áo, ngẩng đầu nhìn Đường Hạnh: “Tí nữa tôi làm động tác úp rổ, cậu nhớ chụp đẹp vào đấy.”
Đường Hạnh cười tủm tỉm, giơ kí hiệu OK.
Ba người đi vào sân, chỉ có Trình Liễm Nhất đứng im không nhúc nhích.
Đường Hạnh cầm máy ảnh, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi mới nhìn Trình Liễm Nhất, “Sao anh lại đứng đấy, yên tâm đi, em chụp đẹp lắm đó.”
Trình Liễm Nhất nhướng mày, cố ý nói: “Đừng chụp anh xấu là được.”
Thấy anh nói thế, Đường Hạnh lẩm bẩm: “Đồ tự luyến.”
***
4 người chơi với nhau chứ không phải là thi đấu, bình thường cũng tùy ý, nhưng hôm nay lại không thế, vì muốn chụp được dáng vẻ đẹp trai khí chất ngút trời nên không chơi nghiêm túc được.
Đường Hạnh giơ máy ảnh lên, nói với Dương Sâm:“Không nhá, tí nữa cậu ném bóng vào rổ nhớ nhảy cao lên một chút nhé.”
Dương Sâm chọn vị trí tốt nhất rồi nhảy lên, trong lòng chỉ chờ mong khoảnh khắc bóng chui vào rổ. Nhưng không ngờ ngay lúc này lại có một bàn tay cản lại, bóng đập xuống sân, Trình Liễm Nhất xoay người ném bóng vào rổ.
Dương Sâm tức hộc máu: “Lão Trình, Đường Hạnh đang chụp mà, sao cậu lại quấy rối chứ.”
“Không phải đang chơi bóng hả? Sao lại không cản được.” Trình Liễm Nhất khiêu khích.
Dương Sâm hừ một tiếng: “Tôi đang giúp Đường Hạnh đó.”
Đường Hạnh đã ấn nút chụp ảnh, cô không ngờ tốc độ của Trình Liễm Nhất lại nhanh như vậy, cho nên lúc hai người nhảy lên, Đường Hạnh chụp được khoảnh khắc Trình Liễm Nhất cướp bóng.
“Đừng cãi nhau mà, tôi chụp cho mỗi người vài tấm nhé, đến lúc đó sẽ cho các cậu xem.” Đường Hạnh vội vàng nói: “Nhất Nhất, tí nữa em chụp riêng cho anh nhé.”
Trình Liễm Nhất sờ mũi, không ngờ mình còn có đãi ngộ này.
Đường Hạnh chụp cho 3 bạn cùng phòng của Trình Liễm Nhất vài bức, còn cho bọn họ xem, ai cũng vừa lòng, bảo Đường Hạnh gửi cho mình.
Đường Hạnh quay lại giao diện chụp ảnh, nói với Trình Liễm Nhất: “Nhất Nhất, anh tới đây đi.”
3 người kia đi ra chỗ khác, trên sân bóng còn mỗi Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất ném bóng thành một đường parabol, bóng bay vào rổ.
Đường Hạnh chụp được một màn này, hài lòng giơ ngón cái lên: “Tiếp tục.”
Sau đó đều là tiếng của Đường Hạnh.
“Nhất Nhất, anh nhảy cao lên một chút nhé.”
“Nhất Nhất, eo phải thẳng, nếu không trông rất xấu.”
“Nhất Nhất, cú ném bóng này không đẹp lắm.”
“Nhất Nhất, gần quá rồi.”
“……”
Mồ hôi chảy từ trên trán xuống thái dương, anh bất đắc dĩ mỉm cười, vừa nãy ai còn bảo mình không yêu cầu nhiều chứ…
“OK! xong rồi!” Đường Hạnh cười.
Cô xem lại ảnh, thực ra những tấm trước cô chụp đã rất đẹp rồi, vừa nãy chỉ đùa anh thôi.
Trương Á Lôi nhìn Trình Liễm Nhất đi tới, cố ý nói theo giọng của Đường Hạnh: “Nhất Nhất, anh vất vả quá.”
“Kì này cậu đừng hỏi tôi trọng điểm ôn tập là gì nhé.” Trình Liễm Nhất liếc mắt nhìn cậu ta.
Đường Hạnh uy hiếp: “Cẩn thận tôi xóa hết ảnh của cậu đi đấy.”
“Khụ khụ khụ……” Trương Á Lôi ho khan vài tiếng, được rồi, chồng tung vợ hứng, đúng là trời sinh một cặp.
***
Cô ở sân bóng một lúc lâu lâu, đám người Điền Giai Lệ cũng đi trả máy ảnh, Đường Hạnh đang chuẩn bị về kí túc xá.
Trình Liễm Nhất ném bóng cho Dương Sâm, nói: “Để anh đưa em về.”
Đường Hạnh không từ chối, cùng đi với anh.
Cô nhìn gương mặt Trình Liễm Nhất, “Nhất Nhất, em sẽ giữ gìn máy ảnh thật tốt, sẽ không để nó bị hỏng đâu.”
“Có thưởng gì cho anh không?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Trình Liễm Nhất đi vào rừng trúc cạnh kí túc xá, chỗ này không có ai, anh đứng trước mặt cô, ý đồ rất rõ ràng.
Đường Hạnh sững sờ nhìn Trình Liễm Nhất dựa sát gần mình, cả người cô cứng đờ không nhúc nhích. Một giây sau, ánh mắt cô hiện lên một tia xấu xa.
Thấy môi Trình Liễm Nhất sắp dán vào môi cô, Đường Hạnh giơ tay cản lại.
“Anh mới chơi bóng xong, cả người đều có mồ hôi hôi muốn chết, em không hôn đâu.” Đường Hạnh đắc ý nói.
Đường Hạnh nói xong, cô đi vòng qua người Trình Liễm Nhất rồi chạy về kí túc xá, cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Không cần anh tiễn.”
Trình Liễm Nhất đứng chôn chân tại chỗ, ngẩn người nhìn cô.