Nhân lúc Tư Đình không có mặt trong phòng, Diệc Yên quýnh quáng ôm ga giường và chăn dính vết máu xuống tầng một định lén ném vào máy giặt. Ai mà ngờ đâu cuối cùng cô vẫn không thoát được một kiếp này, ngay tại cầu thang cô đã bị Tư Đình bắt gặp.
Hắn nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của cô thì hơi nhíu mày, ánh mắt vô tình liếc thấy vệt đỏ lấp ló ẩn hiện sau tấm ga giường trắng tinh mà cô đang ôm trong tay.
Diệc Yên chỉ cảm thấy toàn thân rét run. Xong thật rồi…
Nhưng sự thật chứng minh là cô tự mình đa tình. Tư Đình không giống như trong tưởng tượng mà buông lời trách cứ cô, hắn chỉ lặng lẽ cướp lấy đống chăn ga trong tay cô rồi quay đầu đi mất.
Diệc Yên xấu hổ không dám nói lời nào, thấy hắn đã đi mất dạng thì nhanh nhảu chạy về nhà thay quần áo. Cô sợ Tư Đình đang nén giận, đợi lát nữa hắn trở lại có khi cô sẽ bị mắng té tát cũng nên.
Chính vì vậy mà Diệc Yên quyết định không đợi hắn cùng đến trường mà lựa chọn bắt xe buýt. Từ nhà tới điểm đón xe cách một đoạn mấy trăm mét, cô rất nhanh đã tới nơi.
Lúc này chuyến xe hàng ngày vẫn chưa đến, Diệc Yên ngồi trên ghế chờ đung đưa đôi chân nhỏ nhắn mà nhìn ngó xung quanh.
Bỗng nhiên từ xa xuất hiện một gương mặt quen thuộc, người đó dần tiến lại gần phía cô.
- Yo, trùng hợp ghê! Cậu đang làm gì ở đây thế? Không phải mọi ngày cậu đều có "tài xế riêng" đưa đón đầy đủ hay sao?
Vương Ân là học sinh mới chuyển đến trường của Diệc Yên, tuy rằng mới tới một ngày nhưng cậu đã loáng thoáng nghe không ít tin tức về hai người Diệc Yên và Tư Đình.
Cậu chưa từng cố ý dò hỏi, chẳng qua danh tiếng của Tư Đình thật sự vang rất xa, hầu như câu chuyện trong miệng các nữ sinh đều xoay quanh hắn.
Diệc Yên không tiện nói ra chuyện xấu hổ của mình, hôm qua cậu giúp đỡ cô ấy một lần là quá đủ rồi.
- Chỉ là hôm nay mình muốn đi xe buýt mà thôi, không liên quan gì đến anh Tư Đình cả.
Để che giấu sự mất tự nhiên của mình Diệc Yên liền tùy tiện giải thích qua loa. Ấy thế mà Vương Ân cũng tin tưởng lời cô, cậu nhe răng cười với cô rồi nói:
- Há, thế thì cậu lên xe đi, tôi đèo! Dù sao đích đến của chúng ta giống nhau, việc gì phải tốn thời gian để đợi xe buýt. Hơn nữa đi với tôi không mất tiền nha, "tài xế tạm thời" này sẽ đưa cậu tới trường an toàn!
Vương Ân trêu đùa xong còn nháy mắt tinh nghịch, đáng yêu vô cùng. Diệc Yên chần chừ trong giây lát, nhưng nghĩ tới đề nghị này rất có lợi cho mình thì chút do dự ấy lập tức tan biến.
Cô cẩn thận ngồi lên yên sau. Loại xe đạp của Vương Ân không giống với loại mà Tư Đình hay dùng để chở cô nên Diệc Yên có chút không quen, phải điều chỉnh tư thế vài lần mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
- Bám chắc nhé, tôi đi đây.
Vương Ân nhắc nhở cô, đợi cô chuẩn bị xong rồi cậu mới nghiêng ngả leo lên xe đạp. Một đoạn đường này bình yên vô cùng, hai người bạn mới quen có vô vàn câu chuyện để nói với nhau.
…
Diệc Yên vô tâm vô phế không biết rằng Tư Đình rời đi là để xử lý hậu quả cô gây ra. Đợi khi hắn giặt sạch sẽ chăn ga một lượt rồi ném vào máy giặt vắt khô nước xong thì đã không thấy bóng dáng cô nhóc hàng xóm của mình đâu cả.
Tư Đình nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là vào lớp rồi. Hắn vội vàng lên phòng thay đồ rồi lấy cặp sách lao nhanh lên xe tới trường. Tiếc là cuối cùng hắn vẫn đến muộn, bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng bên ngoài nửa tiết.
Quy định của trường học rất nghiêm ngặt, cho dù Tư Đình luôn là học bá hay đứa bé ngoan trong mắt thầy cô bạn bè thì hắn vẫn sẽ phải chịu phạt như thường. Thầy cô sẽ không thiên vị bất cứ ai, quá rộng lượng sẽ chỉ khiến đám học trò tinh nghịch càng thêm ngang bướng.
Đây là lần đầu tiên Tư Đình đến muộn, cũng là lần đầu tiên các bạn học nhìn thấy nam thần bị giáo viên phạt đứng. Quả đúng là khung cảnh có một không hai!
Nhưng nam thần vẫn là nam thần, cho dù đứng cũng không từ bỏ học tập mà lấy sách ra theo dõi tiến trình của bài học.
Thời gian nửa tiết vừa đến Tư Đình liền được cho vào chỗ, Diệc Yên ở phía sau hơi chột dạ né tránh.
Sao cô có cảm giác chuyện hắn đi muộn có liên quan đến mình vậy nhỉ?
Mặc cho Diệc Yên bất an nhìn hắn cả buổi, nhưng Tư Đình không hề mở miệng giải thích hay nói chuyện với cô dù chỉ một câu ngắn gọn.
Tiếng chuông ra chơi vừa vang lên hắn đã đứng bật dậy rời đi, cô chẳng kịp có cơ hội dò xét nguyên nhân. Diệc Yên phồng má hơi giận dỗi, cô hừ một tiếng rồi lôi kéo cô bạn cùng bàn đi vệ sinh.
Đợi khi Diệc Yên trở lại thì trên bàn cô đã đặt sẵn một bức thư. Cô mở ra xem, thì ra là một tờ giấy hẹn gặp mặt. Bên trong có ghi thời gian và địa điểm cụ thể nhưng lại không kí tên người viết là ai.
Diệc Yên nghĩ tới hai khả năng.
Thứ nhất, người viết thư thích thầm cô, bởi vì ngại ngùng không dám nói trực tiếp nên mới chọn cách viết thư hẹn gặp để bày tỏ.
Thứ hai, người viết thư không thích cô, muốn hẹp gặp cô để thách đấu hoặc dẫn dụ cô vào một cái bẫy bí ẩn nào đó.
Diệc Yên cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn, cô không tin trong trường lại có người nào thích thầm mình. Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi đây, là ai đang có ý định xấu với cô?
Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng chỉ nghĩ tới Phách Ly, dù sao cô ả vẫn luôn tỏ rõ thái độ chán ghét ra mặt với Diệc Yên từ trước đến nay, không tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để hãm hại cô.
Biết nếu như làm theo bức thư thì mình sẽ gặp chuyện nhưng Diệc Yên lại tò mò không biết bọn họ định giở trò gì, vì thế mà cô quyết định sẽ tự mình đi tìm hiểu.
Thời gian hẹn gặp mặt là vào lần ra chơi thứ hai, địa điểm ở hồ bơi phía sau trường.
Diệc Yên đến rất đúng giờ, lúc cô tới nơi thì vẫn chưa có ai cả. Bởi vì các học sinh đều tụ tập tại sân trước trường học để trò chuyện vui chơi nên rất ít ai tới đây, không gian yên ắng lạ thường.
Diệc Yên bỗng sinh ra thoái ý. Sự việc Phàm Tăm kia đã để lại bóng ma trong lòng cô, kể từ đó cô không thích tới những nơi quá tĩnh mịch vắng vẻ nữa.
Cô mím môi muốn xoay người rời đi. Lúc này không biết phía sau cô đã xuất hiện thêm một kẻ nữa từ khi nào, người đó lao tới đẩy mạnh cô ngã về phía sau.