Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm

Chương 16: Lại là Diệc Yên tự mình đa tình nữa rồi



Sự việc diễn ra quá bất ngờ nên Diệc Yên chỉ kịp nhìn thoáng qua gương mặt của người kia. Trên người mặc váy đồng phục trường, cô ta đeo khẩu trang đội mũ bịt kín mít khiến người ngoài khó mà đoán ra thân phận thật sự.

Cả người Diệc Yên đã chìm vào trong nước. Cô cố gắng vùng vẫy tìm cách dựng thẳng thân thể, từng đợt nước mang theo mùi thuốc tẩy clo ghê cổ xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô không thể thở nổi.

Thông qua mặt nước lay động mờ ảo Diệc Yên nhìn thấy có người xuất hiện, bên tai cô vang lên thanh âm hốt hoảng đầy quen thuộc.

- Diệc Yên! cậu có sao không? Tôi tới đây!

Vừa rồi Vương Ân đang xuống căng teen thì giữa đường đụng phải một nữ sinh, trên người cô ấy rơi ra mẩu giấy nhỏ. Cậu tưởng đây là đồ vật cô ấy vô tình đánh rơi, vừa nhặt lên định trả lại thì cô ấy đã hô một tiếng "Cho cậu!" rồi nhanh chân chạy mất.

Tuy rằng ngạc nhiên nhưng Vương Ân vẫn mở tờ giấy ra đọc, bên trong chỉ ghi duy nhất một dòng chữ: Hồ bơi phía sau trường.

Nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng giống địa điểm hẹn gặp, dù trong lòng có nghi ngờ nhưng Vương Ân vẫn quyết định đi thử xem sao. Không ngờ cậu vừa tới nơi đã nhìn thấy khung cảnh Diệc Yên bị nữ sinh lạ mặt đẩy xuống nước.

Vương Ân không nghĩ được nhiều, vội vàng hô lên tên cô rồi nhanh chóng lao xuống hồ bơi cứu người.

Thân thể ướt đẫm của Diệc Yên được Vương Ân bế ngang đặt lên bờ. Cô nghiêng người ho khan, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người.

- Diệc Yên, cậu không sao chứ? Để tớ đưa cậu tới phòng y tế!

- Không... tôi...

Nhìn lồng ngực Diệc Yên không ngừng phập phồng hít lấy không khí khiến Vương Ân lo lắng, cậu chỉ kịp hỏi thăm một câu liền lần nữa bế bổng cô lên chuẩn bị chạy ra.

- Không cần, tôi sẽ đưa em ấy đi.

Chính lúc này Tư Đình đã xuất hiện trước mặt ngăn cản cậu. Hắn cởi áo khoác ra chùm lên người Diệc Yên rồi giật lấy cô từ tay cậu, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy hoài nghi.

Tại sao Vương Ân lại ở đây?

Giống với cậu, trước đó Tư Đình cũng nhận được một tờ giấy ghi địa điểm. Những sự việc này đã xảy ra quá nhiều lần, hắn như mọi khi nghĩ rằng lại có nữ sinh nào đó muốn mượn cớ lén gặp mặt để tỏ tình với mình.



Tư Đình sẽ không bao giờ cho bọn họ cơ hội, kể cả một chút mơ mộng nhỏ nhoi cũng không. Vì vậy mà hắn đã đến địa điểm hẹn để trực tiếp từ chối nữ sinh đó, đập tan hi vọng mỏng manh của cô ấy.

Nhưng đâu ai ngờ rằng người không thấy, lại chỉ thấy Diệc Yên cả người ướt nhẹp được Vương Ân cứu lên từ hồ bơi.

Vương Ân trơ mắt nhìn "chiến công" của mình bị cướp đi. Cậu đứng chống hông, một tay tùy tiện vò tung mái tóc ẩm ướt của mình rồi vuốt ngược lên, bên môi nở nụ cười bất đắc dĩ.

- Đi mất rồi…



Tư Đình bế theo Diệc Yên vội vàng chạy đến phòng y tế, tuy rằng thời tiết gần đây nắng nóng nhưng đột nhiên ngâm mình dưới hồ bơi vẫn rất dễ bị cảm, nhất là khi cô đang trong "mùa dâu" khắc nghiệt.

Để đi từ sân sau trường ra sân trước thì phải trải qua một đoạn đường mòn bên trong vườn hoa riêng do chính tay đám học sinh và thầy cô nhiều năm trồng nên. Những tán cây cao lớn đã che đi phần nào ánh nắng gay gắt, bước chân của Tư Đình cũng vì vậy mà dần thoải mái hơn.

Diệc Yên ở trong lòng hắn hơi cựa quậy, sau khi ho khan một trận đã đời thì lại bắt đầu ngóc đầu trở lên.

- Anh định đưa em đi đâu thế?

Cô tò mò hỏi, mái tóc đen dài ướt nhẹp dính bết vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô. Khóe miệng Tư Đình giật giật trong giây lát, cuối cùng hắn vẫn nhíu mày đáp:

- Còn phải hỏi, đương nhiên là tới phòng y tế rồi.

- Đến đó làm gì ạ? Em đâu có bị sao, hồ bơi trường mình còn chưa cao đến ngực của em nữa, sao anh và Vương Ân lại làm quá lên vậy?

Cô biết thừa chuyện này nên không hề kêu la cầu cứu ai mà cố gắng thăng bằng bên trong nước, tìm cơ hội đứng thẳng người nhô đầu lên.

Nhưng ai dè cô còn chưa kịp thành công thì Vương Ân đã nhào tới cứu cô, sau đó cô lại như món đồ bị Tư Đình cướp lấy chạy đi mất.

Diệc Yên hoàn toàn không có cơ hội giải thích!



Câu nói của Diệc Yên đã đánh tỉnh Tư Đình. Khi nãy hắn quá lo lắng vội vàng để có thể nhớ tới chi tiết này, bây giờ nghĩ lại không hiểu có chút xấu hổ.

Bước chân của Tư Đình chuyển hướng, hắn đưa cô tới nhà vệ sinh ngay gần đó.

- Em đợi ở đây một chút, để anh đi lấy quần áo cho em đổi.

Tình trạng hiện tại của Diệc Yên không tiện xuất hiện trước mắt mọi người. Thử hỏi xem nếu như cô và hắn cùng đi ra khỏi vườn hoa trường thì đám học sinh bát quái sẽ nghĩ như thế nào.

Bọn họ chắc chắn sẽ thêu dệt muôn vàn câu chuyện hư cấu, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc cả trường sẽ tràn ngập tin tức hai người lén lút làm gì đó ở sau trường.

Đoán tới đây Tư Đình đã cảm thấy da đầu tê rần. Hắn cẩn thận trở về lớp lấy ra bộ đồng phục thể dục của mình đặt làm riêng ở trường và đồ dự phòng của Diệc Yên.

Tính hậu đậu của Diệc Yên đã có từ trước, ba mẹ Lâm luôn nhờ hắn chiếu cố cô cẩn thận nên lâu nay hắn đã hình thành thói quen chuẩn bị sẵn đồ dự phòng cho cô vào những dịp đặc biệt như "mùa dâu", bên trong bao gồm cả băng vệ sinh lẫn đồ lót.

Tư Đình đã sớm không còn ngượng ngùng khi đụng vào đồ dùng nữ giới. Mẹ của hắn cũng là phụ nữ, hắn từng giúp bà và cô bạn hậu đậu này giặt phơi đồ nên chút chuyện nhỏ này chẳng là gì cả.

Đợi Diệc Yên nhận lấy đồ để thay thì cô mới chợt nhận ra trong đó không có áo ngực. Cũng đúng, ai lại chuẩn bị áo ngực cho mùa dâu rụng đâu chứ.

Cô định mặc lại áo đã ướt nhưng lại bị Tư Đình ngăn cản:

- Áo lót đã ướt thế này rồi mà em định mặc vào để cho đám con trai kia thấy hết hay gì?

- Nhưng mà… em không thể không mặc áo ngực!

Trên mặt Diệc Yên tràn đầy quẫn bách cũng xấu hổ. Cô đã học cấp ba, không còn bé nhỏ để tùy ý buông thả mà đi loanh quanh.

- Nhanh mặc áo khoác của anh này, kéo dây khóa kín vào.

Tư Đình nghiêm giọng nói, hắn không hề cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào. Cuối cùng Diệc Yên đành phải làm theo, suốt buổi sáng cô không dám ngồi thẳng người mà cứ khom lưng che che giấu giấu, nhìn qua chẳng khác gì tên ăn trộm.

May mà "đồi núi" của cô chưa phát triển lớn mạnh nên đến tận khi tan học cũng không ai phát hiện ra điểm nào bất thường, lại là Diệc Yên tự mình đa tình nữa rồi.