"Nhớ về sớm!"
"Tốt!"
"Nhớ học bài, tối phải mở video call lên cho em kiểm tra!"
"Tốt!"
"Em về nha! Moa...Mua!"
Hoàng Yến ở bên cạnh lúc này nhìn không nổi nữa rồi, cô cơ hồ là hét lên:
"Trần! Kiều! Linh! Chúng ta tuyệt giao!"
Kiều Linh nghe vậy quyệt quyệt cái miệng nhỏ:
"Thôi mà bạn tốt! Tớ biết cậu sẽ không nỡ làm thế, có đúng hay không?"
Hoàng Yến nghe vậy hơi hơi thõa mãn, giọng mềm đi một chút:
"Chúng ta trở về thôi! Còn có anh nữa! Ngơi bạn gái anh ra cái là lại đi la cà!"
Phốc...
Trần Long trợn mắt, ta đã cố gắng tàn hình từ nãy đến giờ rồi có biết hay không?
"Bai bai! Mai gặp!"
"Mai gặp!"
Trần Long cười cười tiễn hai cô gái trở về, bởi vì không cùng đường cho nên hắn nói sẽ tự bắt xe trở về.
Chỉ là chờ ra tới cửa, Hoàng Yến quay lại rón rén cho Trần Long thả một cái hôn gió.
Phốc...
Trần Long híp mắt, sau đó lắc lắc đầu như muốn lắc rơi hình ảnh mấy cô gái trong đầu mình.
Nhìn lại hệ thống bảng nhân vật:
"Ký chủ: Trần Long, 17 tuổi, Siêu cấp ngựa giống.
Nhan trị: 80.
Lực chiến: 120.
Điểm phản diện: 31250.
Đếm ngược quay về Địa Cầu: 3647 ngày 2 giờ 30 phút."
Hôm nay là ngày 31/5, nói như vậy thì ngày mai là tháng 6, hệ thống cũng sẽ tổng kết điểm phản diện đến từ ảnh hưởng của trò chơi Đột Kích đem lại.
Trần Long không biết nhiều hay ít, có thể là dựa vào mức độ ảnh hưởng, ảnh hưởng càng lớn thì điểm phản diện càng nhiều, mà độ ảnh hưởng của game online không cần nói cũng biết.
Lại chờ tổng kết xong tháng 5, ta có thể mua sắm cường hóa bản thân một chút, trước đó còn khoảng 9 tiếng đồng hồ, làm gì bây giờ?
Lang thang không có mục đích, Trần Long bước vào thang máy.
"Lại là cậu?"
Trần Long sững sờ quay lại, không phải cô thư ký tên Ngân thì là ai?
Chỉ thấy lúc này Ngân đang ôm một bọc tờ rơi, cái trán lấm tấm mồ hôi, coi bộ là đang đi rất gấp.
Đúng lúc này, bà chủ tịch cũng lững thững đi tới, Trần Long vừa nhìn liền không khỏi than thở, nghiệt duyên à!
Đã nói là tòa nhà này rất rộng đâu? Đã nói đi vào cùng nhau không cẩn thận thì sẽ lạc nhau đâu?
Tuy trong lòng sóng to gió lớn nhưng Trần Long ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hững hờ, bình chân như vại.
Hạnh bước vào thang máy, cười cười nhìn qua Trần Long:
"Cậu là Trần Long?"
Nếu không phải Ngân đang ở đây, Trần Long chắc chắn sẽ buột miệng hỏi một câu, chúng ta quen sao?
"Đúng vậy!" Hắn bình thản trả lời một câu, mà bên cạnh Ngân im thin thít không dám thở mạnh.
Đại lão nói chuyện à! Một câu nói quyết định sinh tử, xin các đại lão làm ơn đừng đem cái mạng nhỏ bé của tôi ra đùa!
Hạnh quét mắt qua cũng nhìn thấy Ngân, cô lại nói:
"Thư ký của anh phải đi phát tờ rơi?"
Trần Long sững sờ, trong đầu cấp tốc vận chuyển.
Bà chủ tịch đang muốn mỉa mai hay vẫn là chuẩn bị vạch trần ta?
Trần Long có cảm giác như đàn bị người đàn bà này đùa giỡn, cực kỳ khó chịu.
Ân, cho dù vạch trần thì đã sao? Ta lại không rơi mất một miếng thịt nào, cũng không sợ bất cứ bố con thằng nào!
Trần Long đưa tay giật lấy mấy tờ rơi trong tay Ngân, đưa lên xem một chút.
Bán nhà, cho thuê văn phòng.., tin tức gì cũng đủ cả.
"Nhà trong này cũng muốn bán?"
Hạnh gật đầu:
"Tôi làm bất động sản, vì sao không bán? Cậu là bạn thân nhất của con trai tôi thế mà còn không rõ?"
Câu nói này rõ ràng là châm chọc, đối với chuyện này, xác định rõ ràng, Trần Long liền không thèm quan tâm cho lắm.
Bởi vì người một khi đã quyết định mang chuyện gì đó ra châm chọc thì thường sẽ không vạch trần, bởi vì vạch trần liền không còn gì thú vị.
Bí mật một khi nhiều người biết thì sẽ không còn là điều bí mật nữa.
Đưa một tờ rơi ra trước mặt Ngân, Trần Long đưa tay chỉ liền mấy chỗ.
"Cái này, cái này, cái này nữa! Tôi muốn mua chúng!"
"Cậu bớt giỡn! Nghe nói cậu còn đang ở nhà trọ?"
Lời này là của Hạnh nói, Ngân lúc này hoàn toàn cam tâm tình nguyện làm một pho tượng, tùy người chém giết.
Chỉ là nghe tới Trần Long chỉ tay muốn mua liền lúc mấy cái căn hộ, trái tim của Ngân không khỏi đập bình bịch.
Bán được bất động sản nhưng được chia hoa hồng rất cao à nha!
Trần Long:"Không lẽ người ở trọ không được mua nhà cao ốc?"
Cái này nhưng làm Hạnh sững sờ, có thể là dạo này rất nhiều tên nhà giàu rảnh rỗi không có việc gì liền đi giả người nghèo khổ đùa giỡn người khác, cho nên nghe Trần Long nói như vậy, Hạnh liền im lặng xem kỳ biến.
Có phải giả nghèo hay không thì nhìn xem có tiền hay không là biết.
Mà Trần Long nói xong liền quay sang nhìn Ngân:
"Cô tính hộ một chút bốn căn nhà này giá bao nhiêu?"
Bị điểm tên ra như vậy, Ngân thoát khỏi trạng thái bức tượng, đem tờ rơi cầm lại, miệng lắp bắp:
"Căn này 6 tỷ, hai căn này giá bằng nhau 5 tỷ 7, còn căn ở giữa này đắt hơn một chút 9 tỷ 4, tổng cộng là 26,8 tỷ!"
Không hổ là thư ký riêng, tính tiền phải gọi là rất nhanh, Trần Long cũng không thèm tính lại xem đúng hay sai.
"Ân! Đem tất cả gói lại.. Nhầm..."
Ngân cố nén kích động hỏi một câu:
"Anh muốn mua bốn căn hộ này? Thế nhưng anh chỉ có một mình à? Không lẽ anh định cho người thân ở?"
"Tôi chỉ không muốn tự nhiên lại mọc thêm ra thằng hàng xóm nào đó mà thôi!"
Tốt! Có tiền liền tùy hứng à!
"Tốt! Anh muốn khi nào làm hợp đồng?"
Nhìn một màn chốt đơn đi vào lịch sử này, Hạnh vội vàng lên tiếng:
"Khục... Cô Ngân đúng không? Trước khi nghĩ tới việc làm hợp đồng thì cô phải điều tra trước khả năng kinh tế của khách hàng."
Ngân nhanh nhảu đáp:
"Không cần à! Anh ta có tiền, tôi đã trông thấy!"
Phốc...
Hạnh trợn mắt: "Sao lúc trước không thấy cô nói hắn có tiền?"
Ngân sững sờ: "Bà chủ cũng không hỏi à!"
Phốc...
Hạnh trong đầu bây giờ quả thật là có tâm quất chết cô thư ký này, thật là nuôi ong tay áo a.
Ta không hỏi thì ngươi không thể tự động nói sao?
Còn có đám ăn hại kia, tại sao có thể nói Trần Long chỉ là một thằng sinh viên nghèo? Nghèo mà có thể mua cùng lúc bốn căn hộ sao?
Vì sao ta lại không nghĩ tới nên sai thư ký đi điều tra à?