"Tỷ lệ 70-30 là chuẩn mực trong ngành, và việc chia lợi nhuận 50-50 không hề hợp lý.”
Hải mỉm cười, lắc đầu nói: “Ông Dũng, tôi tôn trọng kinh nghiệm của ông, nhưng ông và tôi đều biết rằng tỷ lệ 70-30 chỉ áp dụng cho các nhà phát triển không có lựa chọn khác. Tôi thì có. Nếu ông không thể nhượng bộ, tôi sẽ ký hợp đồng với đối tác khác trước cuối tuần này.”
Hắn nhấn mạnh từ “cuối tuần,” tạo áp lực thời gian lên ông Dũng. Thu Hương cũng nhanh chóng bổ sung: “Đừng quên, ông Dũng, thị trường luôn thay đổi nhanh chóng. Nếu ông chần chừ, Asia soft có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội lớn.”
Ông Dũng chần chừ, dường như vẫn chưa hoàn toàn nhượng bộ. Ông nhìn thẳng vào mắt Hải, giọng điệu mạnh mẽ hơn: “Được rồi, tôi có thể xem xét lại tỷ lệ chia lợi nhuận và thời hạn độc quyền. Nhưng việc không nhận được mã nguồn là điều không thể. Nếu không có mã nguồn, chúng tôi không thể đảm bảo tối ưu hóa trò chơi theo tiêu chuẩn của Asia soft.”
Hải gật đầu, như đã đoán trước được điều này. Hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc lạnh nói: “Ông Dũng, tôi không ngây thơ đến mức giao mã nguồn mà không có bất kỳ bảo vệ nào. Nhưng tôi sẵn sàng nhượng bộ ở một điểm: tôi sẽ cung cấp mã nguồn biên dịch tùy chỉnh riêng cho từng khu vực, và chỉ khi có sự giá·m s·át trực tiếp từ phía tôi. Nếu điều này vẫn không đủ, thì có lẽ cuộc đàm phán của chúng ta nên dừng lại ở đây.”
Ông Dũng ngả người ra sau, hai tay đan vào nhau, ánh mắt có chút do dự. Hải biết rằng mình đã dồn ông vào thế phải lựa chọn. Hắn đang đánh cược, đánh cược ông phải lựa chọn, hoặc nhượng bộ, hoặc mất đi một sản phẩm đầy tiềm năng.
Sau vài giây im lặng, ông Dũng thở dài, giọng nói trầm xuống: “Được rồi, cậu Hải, cô Hương. Tôi đồng ý với các điều khoản sau:
1. Chia lợi nhuận 50-50.
2. Thời hạn độc quyền là 1 năm, có thể gia hạn dựa trên doanh thu.
3. Chúng tôi chấp nhận bản mã nguồn biên dịch tùy chỉnh, nhưng phải đảm bảo rằng mọi thay đổi đều được sự đồng ý của cậu.”
Hải mỉm cười, “Cảm ơn ông Dũng. Tôi tin tưởng đây sẽ là khởi đầu của một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.”
Thu Hương đứng dậy, bắt tay ông Dũng, nở một nụ cười đầy ý vị thâm trường, “Chúng tôi đánh giá cao sự nhượng bộ của ông. Hy vọng rằng Asia soft sẽ không làm chúng tôi thất vọng.”
Hai người vừa rời khỏi quán cà phê, không khí ngoài trời se lạnh làm Hương khẽ rùng mình. Hải đi chậm hơn một chút, cố tình để nàng có thời gian suy nghĩ sau cuộc đàm phán căng thẳng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi Thu Hương. Nàng ngập ngừng rút máy ra, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình: Chị Lan.
Thu Hương bình tĩnh bấm nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, giọng nói thân thuộc pha lẫn chút ấm áp của chị Lan nhẹ nhàng vang lên, nhưng cũng có phần trách móc: “Hương à, em khỏe không? Dạo này em thế nào? Mẹ bảo chị gọi hỏi xem năm nay em có về không.”
Thu Hương hơi chợt khựng lại, đáp lời qua loa: “Em ổn. Còn mẹ thì sao? Sức khỏe của mẹ thế nào rồi ạ?”
“Mẹ yếu hơn nhiều, không nói ra nhưng chị biết bà nhớ em lắm. Em cũng lâu rồi không về, Hương. Nếu công việc không bận quá, em về một chuyến được không? Chỉ cần vài ngày thôi.”
“Chắc em... chưa thể, chị ạ. Em còn nhiều việc cần làm.” Thu Hương trả lời ngắn gọn, giọng pha chút lảng tránh.
Chị Lan thở dài: “Em lúc nào cũng vậy. Nhưng dù sao, nếu cần gì cứ nói với chị. Chị và anh rể sẽ giúp. Em cũng đừng tự ép mình quá.”
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, nhưng tâm trạng Thu Hương trở nên nặng nề. Hải nhìn nàng một lúc lâu, rồi hỏi: “Là chị Lan gọi đúng không? Chị ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, chị ấy vẫn như mọi khi. Nhưng mà...” Thu Hương ngập ngừng, không nói tiếp.
Hải dừng bước, nhìn thẳng vào nàng. “Hương, anh đã nghe chị Lan kể về em từ lâu rồi. Sáu năm qua, em không về nhà, cũng không nhắc nhiều về gia đình. Có chuyện gì mà em cứ mãi trốn tránh thế?”
Thu Hương cười nhạt, giọng nàng trầm xuống: “Anh không hiểu đâu. Nhà em không giống như nhà người khác. Ba mất sớm, mẹ thì lúc nào cũng bận rộn, chỉ có chị Lan là quan tâm đến em. Nhưng chị ấy giờ cũng đã có gia đình riêng, đâu cần bận tâm đến đứa em gái này nữa.”
Hải nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Em thật sự nghĩ vậy sao? Mẹ em làm việc vất vả cả đời là vì ai? Chị Lan bận rộn chăm lo gia đình nhưng vẫn gọi điện, vẫn lo lắng cho em. Nếu họ không quan tâm, thì ai sẽ làm những việc đó?”
Thu Hương cúi đầu, không trả lời. Hải tiếp tục, giọng nói trầm ấm hơn: “Hương, anh biết em thấy khó chịu khi nghĩ đến quá khứ, nhưng càng trốn tránh, em chỉ càng làm bản thân mình mệt mỏi hơn. Anh không tin một người cứng cỏi như em lại không dám đối mặt với gia đình.”
Thu Hương ngẩng đầu lên, ánh mắt pha chút do dự. “Nhưng mà... em không biết mình có đủ can đảm để về hay không. Em sợ...”
“Sợ gì chứ?” Hải cắt ngang. “Sợ mẹ em trách móc? Sợ chị Lan buồn? Hay là sợ em sẽ phải thừa nhận mình đã sai khi bỏ đi suốt sáu năm qua?”
Lời nói của Hải như chạm vào góc khuất trong lòng Thu Hương. Nàng khẽ cắn môi, cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng giọng nói run run đã phản bội nàng: “Em chỉ không biết... phải đối mặt thế nào. Ngày ba mất, mẹ không khóc trước mặt em, nhưng em biết bà đau khổ đến mức nào. Em cũng không khóc, vì em nghĩ mình phải mạnh mẽ. Nhưng càng lớn, em càng cảm thấy mình lạc lõng trong gia đình. Mẹ lúc nào cũng làm việc, chị Lan thì hoàn hảo quá mức, còn em... chỉ là kẻ vô dụng.”
Hải thở dài, đặt tay lên vai nàng, giọng nói dịu lại: “Hương, em không phải vô dụng. Em nghĩ mình không quan trọng, nhưng thật ra em chính là sợi dây giữ gia đình lại với nhau. Mẹ em, chị Lan, thậm chí cả anh rể của em, họ đều quan tâm đến em. Chỉ là em không chịu nhìn nhận điều đó thôi.”
Thu Hương im lặng, ánh mắt mông lung. Hải tiếp tục, giọng pha chút triết lý: “Hương, có một điều anh nhận ra: gia đình là nơi làm chúng ta dễ tổn thương nhất, nhưng cũng là nơi chữa lành mạnh mẽ nhất. Em càng trốn tránh, khoảng cách càng xa. Nhưng nếu em đủ can đảm quay lại, em sẽ thấy rằng gia đình luôn mở rộng vòng tay đón lấy em, dù em đã đi bao lâu.”
Thu Hương cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe. Những lời nói của Hải dường như từng đợt sóng đánh vào lòng nàng, phá tan những rào cản vô hình nàng dựng lên suốt bao năm qua.
Thấy vậy, Hải nhẹ giọng hơn: “Nếu em còn lưỡng lự, anh sẽ đi cùng em. Chị Lan cũng biết anh, anh sẽ giúp em bắt đầu. Nhưng em phải làm điều này cho chính mình, Hương. Nếu không, em sẽ hối hận.”
Thu Hương khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ: “Em sẽ nghĩ về chuyện này.”
Hải mỉm cười, ánh mắt đầy sự kiên định. “Nghĩ thôi chưa đủ, em. Đôi khi, chỉ cần một bước đầu tiên là mọi chuyện sẽ thay đổi. Đừng để nỗi sợ kéo em lại nữa.”
Cả hai tiếp tục bước đi, nhưng lần này, khoảng cách giữa hai người dường như gần hơn rất nhiều. Trong lòng Thu Hương, những nút thắt từ quá khứ bắt đầu cũng dần dần được tháo gỡ.
Ánh chiều tà phủ lên đường phố Sài Gòn một màu vàng rực rỡ, tạo nên cảm giác bình yên đến lạ. Lê Thanh Hải lặng lẽ nhìn con phố không biết từ lúc nào đã đông đúc người xe. Ánh đèn đường vàng nhạt trải dài trên mặt đường như những dòng ký ức đan xen trong tâm trí hắn.