Từ khi trùng sinh đến nay, hắn không ngừng lao đầu vào những kế hoạch, những mục tiêu lớn lao. Nhưng vừa mới, sau khi giúp Thu Hương đối diện với những khúc mắc trong lòng, hắn lại thấy tâm trạng mình nặng trĩu.
Gia đình... Đã bao lâu rồi hắn không nghĩ đến? Từ lúc trở lại, hắn vẫn chưa một lần gọi về nhà, chưa một lần hỏi thăm mẹ và hai đứa em. Hắn biết, mẹ và các em của mình vẫn luôn ở đó, nhưng hắn lại ngần ngại. Không phải vì không thương, mà vì quá khứ kiếp trước vẫn còn là một vết đau chưa lành.
Hắn nhắm mắt, hình ảnh mẹ và hai đứa em hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua. Nhà hắn, hoàn cảnh cũng giống như Thu Hương, mất cha từ rất sớm. Cha hắn q·ua đ·ời khi hắn vừa tròn mười tuổi, để lại mẹ hắn một mình gồng gánh nuôi ba đứa con thơ dại. Là anh cả, hắn không chỉ là một đứa trẻ, mà còn phải đóng vai trò như một người cha tạm thời.
Hắn còn nhớ, những ngày mẹ đi làm, hắn cùng em trai song sinh – Hùng, trông chừng cô em gái nhỏ hơn mình tận chín tuổi. Căn nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười của những đứa trẻ, nhưng ẩn sau đó là sự vất vả của người mẹ không ngừng làm việc để lo cho tương lai của ba đứa con.
Hải lặng lẽ nắm chặt bàn tay. Kiếp trước, hắn đã để mất tất cả. Khi mẹ bệnh nặng, hắn không hề hay biết. Lúc bà mất ở tuổi năm mươi, hắn mới nhận ra mình đã tệ bạc ra sao. Nhưng chuyện đã muộn... Rất muộn.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn. Hắn tự hứa với chính mình: lần này, hắn sẽ không để mẹ chịu khổ thêm một ngày nào nữa.
Thu Hương lặng lẽ bước theo chân hắn, dường như vẫn đang âm thầm suy nghĩ gì đó. Hắn nhìn nàng, giọng nói dịu dàng: “Em nghĩ gì vậy?”
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngập ngừng, nhưng vẫn đáp lại: “Em... Đang nghĩ, mình có nên gọi điện về nhà hay không."
Thu Hương nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự mâu thuẫn. Hắn tiếp lời, giọng như trầm xuống, mang theo chút hoài niệm: “Anh hiểu cảm giác đó. Anh cũng từng nghĩ mình có thể gạt gia đình qua một bên, chỉ tập trung vào công việc và cuộc sống của bản thân. Nhưng sau này, anh nhận ra, gia đình là điều duy nhất trên đời không bao giờ đổi thay. Em có thể có tất cả, nhưng nếu không có gia đình, tất cả chẳng còn nghĩa lý gì.”
Thu Hương cúi đầu, giọng nhỏ lại: “Nhưng em không biết phải bắt đầu từ đâu. Sau ngần ấy thời gian, em không biết phải nói gì với họ.”
Hải khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: “Không cần phải nghĩ quá nhiều. Chỉ cần nói rằng em nhớ họ, vậy là đủ. Những điều khác có thể từ từ giải quyết, nhưng đừng để thời gian lấy đi cơ hội của mình.”
Thu Hương im lặng, như đang cân nhắc lời hắn nói. Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu: “Em sẽ thử... Gọi lại cho chị em.”
Hải cười, ánh mắt như ánh lên chút ấm áp:
“Đúng rồi, cứ thử đi. Anh tin họ sẽ rất vui khi được nghe lại giọng em lần nữa.”
Thu Hương lấy điện thoại ra, ngần ngại bấm số. Tiếng chuông vang lên từng hồi, rồi giọng của chị gái nàng – ấm áp và dịu dàng – lại cất lên qua đầu dây: “Hương? Là em thật sao? Lâu lắm rồi em mới gọi lại cho chị đấy! Vậy em đã quyết định về nhà sao?... Thế thì vui quá!”
Nghe thấy giọng chị gái lần nữa, lần này Hương không kìm được mà rơi nước mắt. Những lời xin lỗi, những tâm sự chất chứa trong lòng bấy lâu nay, cứ thế tuôn ra. Ở đầu dây bên kia, chị gái nàng chỉ nhẹ nhàng đáp lại, không trách móc, không giận dỗi, mà chỉ là những lời an ủi dịu dàng.
Hải ngồi im lặng, nhìn nàng khóc, lòng hắn dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm. Hắn cũng rút điện thoại ra, bấm số của mẹ.
“Con đây, mẹ. Dạo này mẹ thế nào rồi? Mẹ có khỏe không?”
Giọng mẹ hắn vang lên đầy bất ngờ và vui mừng:
“Hải! Sao con lâu thế không gọi về? Mẹ vẫn khỏe, nhưng nhớ con và các em nhớ con lắm!”
Hắn cười, nhưng trong lòng lại trào lên nỗi xúc động: “Con xin lỗi mẹ, dạo này con bận quá. Mẹ nhớ đi khám sức khỏe định kỳ nhé, đừng làm việc nhiều quá. Con sẽ sắp xếp về thăm mẹ sớm.”
Khi cúp máy, Hải thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn sang Thu Hương, thấy nàng cũng vừa cúp máy, ánh mắt nàng dịu lại, như vừa gỡ bỏ một gánh nặng lớn.
“Cảm ơn anh,” nàng nói, giọng nhẹ nhàng. “Nếu không có anh, em không biết mình có đủ can đảm để làm điều này không.”
Hải chỉ cười: “Gia đình là điều đáng để chúng ta bảo vệ, dù phải bắt đầu lại từ đâu.”
Trong lòng mỗi người lúc này, như có một tia sáng mới đang nhen nhóm, dẫn lối họ về những điều quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hai ngày sau, hợp đồng chính thức được ký. Hải giữ được quyền kiểm soát mã nguồn, giảm thời gian độc quyền và đạt được mức chia lợi nhuận công bằng hơn.
Nhìn bản hợp đồng, Hải nở nụ cười nhẹ. Đây không chỉ là một chiến thắng, mà còn là bài học lớn về cách đối phó với những gã khổng lồ trên thương trường. Nhưng Hải biết, đây chỉ là bước đầu. Những cạm bẫy phía trước có thể còn khó lường hơn nhiều...
Năm 2005, khi làn sóng công nghệ bắt đầu thâm nhập vào mọi ngóc ngách của xã hội, Đông Nam Á vẫn chưa phải là một thị trường game phát triển như ngày nay. Các game di động vẫn còn ở giai đoạn sơ khai, chủ yếu là các trò chơi đơn giản như Snake hay Tetris, chưa có nhiều tác động lớn đến người chơi. Game di động thời điểm này còn hạn chế rất nhiều về mặt đồ họa và lối chơi, trong khi các công ty như Asia soft, dù là một trong những tên tuổi lớn tại Đông Nam Á, vẫn đang chủ yếu tập trung vào các tựa game PC hoặc game console có đồ họa cao, lối chơi phức tạp và thế giới mở.
Flappy Bird, một trò chơi cực kỳ đơn giản với thiết kế pixel retro và cơ chế điều khiển chỉ cần nhấp để điều khiển chú chim vượt qua các ống cống, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch lớn của Asia soft. Tuy nhiên, khi công ty ký kết hợp đồng phát hành Flappy Bird, họ không ngờ rằng trò chơi này lại trở thành hiện tượng toàn cầu chỉ trong một thời gian ngắn, phá vỡ mọi quy chuẩn và đặt ra những câu hỏi mới về xu hướng phát triển của ngành game.
Flappy Bird bắt đầu như một trò chơi "vô danh" chỉ dành cho thị trường Việt Nam, nhưng sự phát triển của nó diễn ra ngoài sức tưởng tượng của cả Asia soft và nhà sáng lập là Hải và Hương. Chỉ trong vòng ba ngày sau khi phát hành, Flappy Bird đạt được những con số đáng kinh ngạc. Tại các phòng net ở Việt Nam và Thái Lan, người ta bắt đầu nghe thấy những tiếng cười và tiếng hò hét khi người chơi thử sức với trò chơi này. Đầu tiên là những nhóm nhỏ, rồi nhanh chóng trở thành phong trào rộng rãi, với hàng triệu người chơi trải dài từ các thành phố lớn cho đến những khu vực hẻo lánh.
Asia soft không thể không chú ý đến sự phát triển nhanh chóng của trò chơi này. Sau khi nhìn vào số liệu người chơi và doanh thu từ quảng cáo, một cảm giác phấn khích bao trùm lấy toàn bộ ban lãnh đạo công ty. 500.000 người chơi chỉ vỏn vẹn trong vòng ba ngày – một con số mà bất kỳ tựa game nào cũng mơ ước đạt được. Chưa kể đến doanh thu từ quảng cáo, với hơn 10.000 USD/ngày chỉ sau 3 ngày phát hành
"Đây là một món hời lớn, nhưng cũng có thể là con dao hai lưỡi," ông Supachai, chủ tịch Asia soft, thở dài trong cuộc họp đầu tuần sau khi nhận được báo cáo từ các phòng ban.