Hắn tự nhủ, “Có lẽ mình nên tự lập, tạo một công ty nhỏ, thử nghiệm ý tưởng mới.” Nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó, hắn lại thấy thiếu động lực. Thị trường Việt Nam không giống như Mỹ. Các ý tưởng anh ấp ủ có thể không được đón nhận.
Mỗi buổi sáng thức dậy, Lâm cảm thấy như đang đứng giữa ngã ba đường. Mỗi con đường đều dẫn đến một kết quả khác nhau, nhưng không con đường nào đủ rõ ràng để anh bước tới.
Cho đến đêm nay, khi Hải nói về Internet, về tiềm năng của thị trường, một tia sáng lấp lánh lóe lên trong tâm trí Lâm. Những điều Hải nói không mới với hắn, nhưng cái cách Hải diễn giải – rõ ràng, chắc chắn, như thể hắn đang nhìn thấy tương lai – khiến Lâm bị cuốn hút.
“Cậu nghĩ thật sự có thể làm được sao?” Lâm hỏi, giọng không giấu nổi sự nghi ngờ.
Hải gật đầu chắc nịch. “Không chỉ làm được, mà còn có thể làm rất tốt. Thị trường này đang cần những người như anh, những người có tầm nhìn và kinh nghiệm. Em tin anh chính là mảnh ghép quan trọng nhất để biến ý tưởng này thành hiện thực.”
Những lời nói của Hải như một lời khẳng định, xóa tan phần nào sự bấp bênh trong lòng Lâm. Nhưng hắn vẫn chưa sẵn sàng.
“Anh cần thời gian,” Lâm nói, giọng trầm ngâm.
Hải không thúc ép. Hắn hiểu rằng, với một người như Lâm, những quyết định lớn không thể chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời. Nhưng trong lòng Hải, niềm tin vào tài năng và phẩm chất của anh rể vẫn vững chắc.
Lâm dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn Hải một lúc lâu trước khi nói: “Cậu rất giỏi thuyết phục đấy. Nếu không phải vì còn băn khoăn, anh đã nhận lời ngay rồi.”
Hải bật cười, đáp: “Em không vội. Anh suy nghĩ kỹ, rồi em sẽ đợi câu trả lời.”
Lâm gật đầu, nhưng trong lòng hắn, sự mê mang dường như đang nhường chỗ cho một niềm tin mơ hồ.
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ phòng khách. Lâm ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một cốc cà phê đen nghi ngút khói. Hắn châm một điếu thuốc, từng vòng khói lượn lờ quanh hắn như những dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Hải đã gieo vào lòng hắn một hạt giống niềm tin, nhưng như thế vẫn chưa đủ để nảy mầm. Hắn cần một điều gì đó thuyết phục hơn thế nữa.
Lan bước vào phòng, tóc vẫn còn hơi rối sau giấc ngủ. Nhìn thấy chồng trầm tư, nàng rót cho mình một cốc trà rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Anh dậy sớm thế?" Lan hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng. "Lại có chuyện gì khiến anh phải nghĩ ngợi sao?"
Lâm gật đầu, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. "Anh đang nghĩ đến chuyện mà Hải nói hôm qua. Thằng nhóc này... thật kỳ lạ. Nó chỉ mới mấy năm, nhưng cách nó nhìn đời khiến anh cảm giác mình đã lạc hậu."
Lan khẽ mỉm cười. "Hải giỏi mà. Nhưng anh cũng không kém, chỉ là... anh luôn e dè trước những thay đổi."
Lâm trầm ngâm, ánh mắt xa xăm. "Có lẽ em nói đúng. Nhưng điều làm anh lo là... liệu mình có đủ dũng cảm không. Em biết đấy, thị trường Việt Nam không như ở Mỹ. Các ý tưởng anh nghĩ ra, ở đây có thể không ai đón nhận."
Lan đặt cốc trà xuống, tay nắm lấy tay Lâm. "Anh quên mất một điều quan trọng rồi. Thành công không đến từ việc người khác đón nhận hay không, mà đến từ việc anh có đủ kiên trì để biến ý tưởng thành hiện thực hay không. Ở Mỹ hay Việt Nam cũng vậy thôi, vấn đề không nằm ở thị trường, mà ở cách mình nhìn nhận cơ hội."
Lâm nhìn vợ, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng. "Em nghĩ anh nên theo Hải sao?"
Lan gật đầu, không chút do dự. "Em luôn tin tưởng vào anh. Anh có đủ kinh nghiệm, đủ kiến thức. Nhưng cái anh thiếu không phải là năng lực, mà là niềm tin vào chính mình. Nếu Hải có thể giúp anh tìm lại niềm tin đó, em nghĩ đây là cơ hội anh không nên bỏ qua."
Lâm im lặng, cảm nhận từng lời của Lan như một dòng suối mát lành chảy qua tâm hồn. Hắn nhớ về những ngày còn ở Mỹ, khi hắn cùng các đồng nghiệp lao vào nghiên cứu, sáng tạo. Đó là những tháng ngày mà mỗi buổi sáng thức dậy, hắn đều cảm thấy đầy động lực và nhiệt huyết. Nhưng từ khi về Việt Nam, mọi thứ dường như trở nên nhạt nhòa, như một bức tranh thiếu màu sắc.
Lan tiếp tục, giọng nói như một ngọn gió nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Anh biết không, em luôn ngưỡng mộ cách anh nhìn nhận vấn đề. Anh không chỉ có tư duy logic mà còn có sự sáng tạo. Điều đó làm em yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng những năm qua, em thấy anh dần thu mình lại. Có lẽ vì anh nghĩ mình đã thất bại khi trở về đây. Nhưng em thì không nghĩ vậy. Anh chỉ đang chờ một thời điểm thích hợp để bắt đầu lại."
Lâm bật cười nhẹ. "Em giỏi lắm, Lan à. Lúc nào cũng tìm được cách động viên anh. Nhưng lần này, anh thực sự muốn chắc chắn. Em nghĩ gì về ý tưởng của Hải? Một công ty khởi nghiệp về Internet, nhắm vào những tiềm năng của thị trường Việt Nam?"
Lan suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Em nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Anh biết không, Việt Nam đang thay đổi rất nhanh. Internet không chỉ là một công cụ, mà nó đang trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Những thứ như thương mại điện tử, dịch vụ trực tuyến... tất cả đều có tiềm năng lớn. Nếu anh không nắm bắt, người khác sẽ làm thay anh."
Lâm im lặng, cảm nhận từng lời nói của Lan như những mảnh ghép hoàn chỉnh dần bức tranh mà hắn đang cố ghép lại. Hắn nhấp một ngụm cà phê, vị đắng len lỏi nơi đầu lưỡi nhưng cũng đủ để hắn tỉnh táo hơn.
"Nhưng anh vẫn còn phân vân," Lâm thú nhận. "Anh không chắc mình có thể bắt đầu từ đâu. Hải nói đúng, anh có kinh nghiệm, nhưng chưa chắc kinh nghiệm đó phù hợp với môi trường ở đây."
Lan mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ như một tia nắng ban mai. "Không ai sinh ra đã biết hết mọi thứ. Anh cứ bắt đầu từ những điều mình làm tốt nhất. Hải là người trẻ, nó có sự táo bạo. Anh có sự điềm tĩnh và chiến lược. Hai người hợp lại sẽ là một đội hoàn hảo. Đừng để những lo lắng ngăn cản anh. Em tin, với tài năng của anh, anh có thể làm được mọi thứ."
Những lời nói của Lan như một ngọn lửa thổi bùng lên niềm tin trong lòng Lâm. Hắn nhìn vào đôi mắt của vợ, cảm nhận được sự tin tưởng và tình yêu mà nàng dành cho mình. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn cảm thấy mình có thể bước ra khỏi vùng an toàn, đối mặt với những thử thách phía trước.
"Em nói đúng," Lâm nói, giọng chắc nịch. "Anh sẽ thử. Không phải vì Hải, mà vì chính anh. Đã đến lúc anh phải làm điều gì đó cho bản thân, cho gia đình, và cho những ý tưởng mà anh từng ấp ủ."
Lan nắm chặt tay Lâm, nụ cười đầy tự hào. "Đó chính là người chồng mà em biết. Anh cứ làm đi, em luôn ở bên anh."
Buổi trưa hôm đó, sau khi đã ăn xong cơm trưa, Lâm bước đến phòng Hải với một tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, khác hẳn vẻ trầm ngâm thường thấy ở hắn. Sau buổi sáng trò chuyện với Lan, hắn cảm nhận được một sự khác biệt rõ ràng, hiếm hoi trong tâm trí, như thể những mảnh ghép đang từ từ rơi vào đúng vị trí của nó.
Hải, mặc dù là ngày nghỉ, vẫn bận rộn bên chiếc máy tính với những mô hình ý tưởng dang dở. Nhưng khi Lâm bước vào, ánh mắt của hắn bỗng sáng lên. Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu để Lâm ngồi xuống. Giữa hai anh em, không cần lời chào hỏi khách sáo – tất cả dường như đều có chung một mục tiêu đang chờ được vạch ra.