Trùng Sinh 2005: Kỷ Nguyên Internet

Chương 3: Đi Chợ.



Chương 3: Đi Chợ.

Hải đứng đó, trái tim như thắt lại khi hình dung lại những ký ức đau đớn trước kia. Nhưng hắn không cho phép mình lún sâu vào cảm giác ấy. "Không, lần này mọi thứ sẽ khác," hắn tự nhủ, rồi nhanh chóng chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhăn nheo vì ngồi lâu.

Hải quyết định tiến về phía nàng, trong lòng ngập tràn quyết tâm. Hắn hít một hơi thật sâu, cố kiềm nén cảm xúc đang trào dâng, nhấn bàn đạp, từ từ tiến lại gần nàng. Khi nhìn thấy hắn, Hương ngạc nhiên nhướng mày, “Anh đợi em lâu chưa? Em đã bảo hôm nay có họp, anh không cần phải đến mà.”

“Không lâu đâu. Anh tiện đường nên ghé qua thôi,” Hải đáp lại, giọng nói điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm.

Hương khẽ nhíu mày, “Thật không? Anh lại lừa em chứ gì?” Dù là trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nàng vẫn nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt đầy sự tin tưởng.

“Được rồi, tan làm rồi. Mình về thôi, em cũng hơi đói rồi đây,” nàng tiếp lời, bước lại gần xe đạp của hắn.

Hải gật đầu, cẩn thận dựng xe lại để nàng ngồi phía sau. Ở kiếp trước, hình ảnh nàng đón hắn sau mỗi giờ làm như thế này đã từng là một phần bình dị trong cuộc sống của hắn, nhưng hắn lại xem nhẹ. Giờ đây, hắn trân trọng từng khoảnh khắc như vậy.

“Đi chợ mua ít đồ về nấu cơm nhé? Hôm nay em muốn ăn cá kho với canh chua,” Hương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.

“Được rồi, bà xã muốn gì, ông xã đều sẽ chiều hết,” Hải trêu đùa, khiến nàng bật cười khúc khích.

Hắn nhấn bàn đạp, chiếc xe từ từ lăn bánh, chở theo cả nàng và những hoài bão lớn lao của hắn trong lần làm lại cuộc đời này.



.....

Hiện tại là 5 giờ chiều, đúng vào giờ cao điểm, bên trong chợ nhỏ có rất đông người qua lại. Tiếng rao hàng ở khắp nơi, hòa lẫn cùng tiếng cười nói xôn xao. Hai người Hương cùng Hải thì len lỏi qua dòng người, chậm rãi tiến về phía trước.

Hải dắt xe đạp đi ở phía trước, còn Hương thì tuột hậu một bước đi ở phía sau. Lúc này, nàng dừng lại trước một sạp rau, đưa tay liền cầm một bó sau muống tươi xanh, đôi mắt ẩn sau cặp kính chăm chú ngắm nghía.

"Chị ơi, sao bó rau này tới 10 nghìn lận? Hôm qua em mua ở đây chỉ có 8 nghìn thôi mà," giọng của nàng dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo.

Chị bán hàng chỉ thoáng cười, nhưng cũng không dễ dàng chịu nhượng bộ: " Ôi em ơi, hôm nay rau về ít. Với lại mưa cả buổi sáng, giá cả tăng một chút là chuyện bình thường."

Hương cũng không vội. Nàng đặt bó rau xuống, đưa tay chỉ sang bó khác nói: "Vậy tại sao bó này lại có 7 nghìn? Rau muống thì cũng như nhau cả, chị tính lại giúp em đi."

Chị bán hàng có chút ngập ngừng, ánh mắt thoáng đảo qua những khách hàng khác, cuối cùng đành gật đầu nhượng bộ nói: "Thôi được rồi, 8 nghìn cũng được. Chị để lại cho em, lần sau nhớ ghé chị sớm một chút nhé."

Hải dắt theo xe đạp đứng bên cạnh nàng, nhịn không được cười. Cô gái này tính cách vẫn là chưa từng thay đổi, lúc nào cũng biết cách trả giá để đạt được thứ mình muốn mà không khiến người khác phái khó chịu.



"Mua bó rau mà cũng làm chị bán hàng cứng họng, về chuyện này chắc chẳng ai có thể qua mặt được em," Hải cười trêu chọc.

Hương hất nhẹ mái tóc, trong đôi mắt tràn ngập ánh cười: " Tiết kiệm được một nghìn thì một tháng tháng là ba mươi nghìn, một năm là ba trăm sáu mươi lăm nghìn. Cái đồ ngốc nhà anh có tính ra được không?"

"Rồi, rồi, em đúng nhất! Nhanh đi mua cá thôi, kẻo chợ tan."

"Anh đi mua cá đi, nhớ là phải trả giá. Em qua bên kia chọn cà chua với cả hành lá," Hương phân công rõ ràng nói.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc rổ xe đạp đã đầy ắp túi lớn túi nhỏ, đến mức đã không còn chỗ trống. Hải cười khổ, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mua nhiều đồ như vậy trong thời gian ngắn cũng ăn không hết, vì cái gì không mua ít lại một chút, đợi khi nào ăn hết rồi hẵng mua tiếp, như vậy thì đồ ăn có phải sẽ tươi hơn không."

Hương lườm hắn một cái, ghét bỏ nói: "Chúng ta làm gì có thời mà ngày nào cũng đi chợ chứ, thà một lần mua thật nhiều, sau đó bỏ vào tủ lạnh hàng ngày lấy ra ăn, vừa nhanh vừa tiện lợi, lại không chiếm quá nhiều thời gian." Nàng dừng lại một chút, sau đó nhoẻn miệng cười, ném cho hắn ánh nhìn đầy tinh nghịch, "Huống chi, thời gian dư dả đó, chúng ta có thể lấy ra bồi dưỡng tình cảm."

Hải cười phá lên, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi đáng yêu của nàng hai cái, nói: "Trùng hợp, anh cũng có ý tưởng giống vậy."

Hai người cười cười nói nói, trong lúc đó đã lái xe ra khỏi khu chợ, chạy thẳng về hướng phòng trọ.

Phòng trọ của hai người nằm trong một con hẻm yên tĩnh ở ngoại ô thành phố. Đây là tầng trệt của một khu trọ bình dân, cửa chính hướng ra sân chung, chỉ cần đi vài bước là ra đến cổng.

Bên ngoài cửa phòng là vài chậu cây nhỏ do Hương tự tay trồng, vừa tạo cảm giác xanh mát vừa khiến căn phòng trông sạch sẽ, gọn gàng hơn.



Bên trong phòng bày trí khá đơn giản, đồ đạc được chia làm hai khu vực rõ ràng. Một bên là giường ngủ, bàn học và kệ sách, góc tường còn treo một chiếc đèn bàn nhỏ mà Hương tự tay trồng. Phía bên kia là khu bếp nhỏ xinh với bếp ga mini, kệ gia vị và nồi niêu xoong chảo được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng.

Hải đặt túi đồ xuống, ánh mắt bất giác lướt qua căn phòng, lòng chợt dâng lên những ký ức cũ, ngày mà Hương chuyển đến làm hàng xóm của hắn.

Lúc ấy, hắn đang học năm hai đại học, phòng trọ bên cạnh đột ngột có người chuyển đến. Hương, cô gái quê Gia Lai, lớn hơn hắn sáu tuổi, là một cô gái mang vẻ đẹp diệu dàng nhưng tràn đầy sức sống. Ban đầu, cả hai chỉ chào hỏi qua loa. Nhưng rồi những lần tình cờ gặp nhau trước cửa, những buổi tối trao đổi mấy câu chuyện vặt vãnh, mối quan hệ của bọn hắn dần trở nên gần gũi hơn.

Sau một tháng, Hương nhờ hắn sửa giúp bóng đèn trong phòng. Hắn vui vẻ đồng ý, chẳng ngờ lần đó lại là bước ngoặt khiến cả hai bắt đầu một mối quan hệ thân thiết hơn mức bạn bè. Hai tháng sau, bọn hắn quyết định dọn vào ở chung, chia sẻ cuộc sống hàng ngày vừa nghèo khó nhưng cũng đầy ắp những niềm vui nhỏ bé.

"Này! Sao anh không chịu tắm đi còn đứng đó thất thần làm gì vậy?"

Nghe giọng bất mãn của Hương truyền đến bên tai, hắn lúc này mới chợt lấy lại tinh thần. Hải cảm khái, chính mình bây giờ đã có tuổi, rất hay hồi ức về những chuyện đã qua, không nhịn được lại chìm sâu vào trong. Thế là, hắn quay đầu lại, nghiêm trang đưa tay lên chào chuẩn tư thế q·uân đ·ội, "Tuân lệnh bà xã, anh đi ngay đây."

Bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn vô cùng đúng lúc, vừa vặn chọc cho nàng nhoẻn miệng cười to, cười đến nhánh hoa run rẩy, xinh đẹp động lòng người.

Trong căn bếp nhỏ, tiếng dao thớt lách cách vang lên, hòa lẫn mùi thơm từ nồi canh sôi trên bếp. Đặng Thu Hương vừa nhặt rau vừa kể, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sinh khí:

“Hôm nay ở ngân hàng, có một bà cô đến gửi tiền, nhưng mà quên mật khẩu. Em bảo bà điền thông tin để kiểm tra lại, mà bà cứ khăng khăng là không cần, bảo nhân viên tụi em chắc chắn biết mật khẩu của bà.”

Lê Thanh Hải đứng cạnh bên, đang cẩn thận lật miếng cá trong chảo. Hắn liếc qua, nhếch môi cười: “Khách hàng luôn nghĩ bọn em là siêu nhân à? Mật khẩu người ta còn không nhớ, làm sao bọn em biết được?”
— QUẢNG CÁO —