“Đúng rồi! Nhưng bà cô đó không nghe, còn bảo là ‘Tôi dùng mật khẩu này mười mấy năm nay, các cô phải biết chứ!’ Trời ơi, đến chỗ em làm náo loạn cả lên. Cuối cùng, chị quản lý phải ra giải thích mất cả buổi, bà ấy mới chịu điền thông tin.”
Lê Thanh Hải bật cười, quay đầu qua trêu: “Lần sau em nhớ cài thêm tính năng đọc suy nghĩ vào hệ thống của ngân hàng đi, biết đâu khách hàng đỡ phiền.”
Đặng Thu Hương lườm hắn một cái: “Anh thì giỏi rồi. Làm hệ thống load balancer đi, rồi thêm tính năng đọc suy nghĩ vào cho em nhờ.”
“Ồ, được! Nhưng phải có thêm chức năng tự động làm hết việc nhà nữa, để anh rảnh rang mà ngồi chơi.” Hắn cười hì hì, tay nhanh chóng vớt cá ra đĩa.
Nàng bật cười khúc khích, quay lại tiếp tục công việc. Sau một hồi đại chiến trong căn bếp nhỏ, cuối cùng bữa tối đơn giản nhưng tràn đầy ấm áp cũng được dọn ra bàn. Hắn gắp một miếng cá đặt vào bát của nàng, cười nói: “Bà xã, ăn nhiều vào, hôm nay mua cá ngon lắm đó.”
“Gọi linh tinh cái gì đấy? Em mới hai tám tuổi thôi, đã bà xã gì đâu.” Đặng Thu Hương nhướng mày, cắn một miếng cá, nhíu mày nói: “Anh nêm hơi mặn đấy. Lần sau bớt muối đi.”
Lê Thanh Hải giả vờ gục đầu xuống bàn, giọng bi thương:
“Ôi, anh đã cố gắng hết sức, vậy mà vẫn không làm hài lòng bà xã tương lai.”
Đặng Thu Hương khẽ đẩy vai hắn: “Anh đúng là không nghiêm túc chút nào! Nếu lần sau mà để em làm thì sẽ ngon gấp đôi cho xem.”
“Anh chờ xem!” Hắn đáp lại một câu, rồi nghiêng đầu nhìn nàng, nụ cười dần trở nên trầm lặng. “Nhưng thật ra, dù thế nào anh cũng cảm thấy may mắn khi có em ở đây. Em biết không, với anh, mỗi ngày được nghe em nói chuyện, kể mấy chuyện lặt vặt, là một niềm vui rồi.”
Đặng Thu Hương im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu. Nàng biết, dù hắn hay trêu chọc, nhưng trong lời nói luôn chứa đầy sự chân thành.
Sau bữa ăn, Lê Thanh Hải ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vô thức nhìn lên trần nhà. Hắn chợt nhớ lại những suy tính trên đường về.
“À, anh quên nói với em một chuyện,” Lê Thanh Hải lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. “Hôm nay anh quyết định nghỉ việc rồi.”
Đặng Thu Hương dừng tay đang rửa chén, quay lại nhìn hắn: “Nghỉ việc? Sao vậy? Công ty có vấn đề gì à?”
Lê Thanh Hải lắc đầu, chậm rãi giải thích: “Không phải. Chỉ là anh muốn tự mình làm gì đó lớn lao hơn. Anh đã suy nghĩ rất nhiều… ban đầu anh định bắt tay vào làm hệ thống load balancer ngay, nhưng chi phí quá cao, chưa thực tế. Anh nghĩ mình sẽ bắt đầu từ việc phát triển game trước, kiếm vốn rồi mới quay lại kế hoạch ban đầu.”
Đặng Thu Hương im lặng nghe, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Nàng khẽ gật đầu: “Anh cứ làm những gì anh tin là đúng. Em không hiểu nhiều về công nghệ, nhưng em sẽ luôn ở đây, giúp anh bất cứ khi nào anh cần.”
Lê Thanh Hải nhìn nàng, trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh. Cô gái này, dù lúc nào cũng luyên thuyên đủ thứ chuyện, nhưng lại luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn.
Đặng Thu Hương cũng không xoắn xuýt về chuyện này quá lâu, mà vừa cười vừa nói chuyển sang chủ đề khác: “À, nói đến, hôm nay em gặp một doanh nghiệp định gửi hơn 20 tỷ làm tiền gửi kỳ hạn. Ông giám đốc đó trẻ lắm, mà nói chuyện thì… kiểu như tự tin hơi quá mức.”
“Thế ông ấy nói gì mà khiến em thấy tự tin quá mức?” Hắn tò mò.
“Ông ấy bảo gửi tiền này chỉ là khoản ‘nhỏ’ để thử nghiệm dịch vụ bên em. Nếu thấy hài lòng thì sau này sẽ gửi thêm vài trăm tỷ nữa.” Nàng chép miệng, “Anh thấy có ‘nổ’ không?”
“Có thể ông ấy không nổ đâu, mà chỉ là ‘giỏi ngoại giao’ thôi.” hắn phán, giọng trầm ngâm nói: “Mấy doanh nhân lớn thường nói kiểu đó để tạo sức ép với ngân hàng, buộc bên em phải chăm sóc đặc biệt hơn.”
Đặng Thu Hương bật cười. “Đúng là anh học IT mà hiểu chuyện ghê nhỉ. Nhưng mà đúng thật, sếp em nói phải ưu tiên chăm sóc tài khoản của ông ấy. Ngày mai em phải theo ông ấy đi khảo sát dịch vụ các chi nhánh đấy.”
“Nghe vất vả phết. Thế mai muốn anh nấu bữa sáng cho ăn trước không?” hắn trêu đùa, cố ý nháy mắt.
“Anh dậy nổi trước em chắc? Cứ làm ‘ông chủ tương lai’ của anh đi, đừng bận tâm việc nhỏ nhặt này.”
Lê Thanh Hải cười cười, tựa lưng vào ghế, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Ngày mai, nàng sẽ cùng giám đốc khách hàng lớn đi khảo sát dịch vụ ở các chi nhánh. Đây vốn chỉ là một công việc thường ngày, nhưng trong lòng hắn lại có chút bất an khó tả.
"Là ngày này..."
Ký ức kiếp trước hiện về như một cuốn phim mờ nhòe. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó Đặng Thu Hương đã dậy rất sớm, mặc bộ vest công sở quen thuộc và rạng rỡ chào hắn trước khi đi. Hắn vẫn còn đùa nàng: “Nhớ giữ sức nhé, đừng để ông giám đốc đó làm phiền quá!” Lúc đó, nàng chỉ mỉm cười, không đáp, rồi rời đi.
Đến giữa trưa, điện thoại của hắn run lên, phía trên là một cuộc gọi từ dãy số xa lạ. Hắn không để tâm, nhưng khi nhấc máy lên, giọng nói từ đầu dây bên kia khiến máu trong người hắn như đông lại:
[Xin lỗi, anh là người nhà của Đặng Thu Hương phải không? Chúng tôi gọi từ bệnh viện. Cô ấy gặp t·ai n·ạn giao thông trên đường đi công tác và hiện đang trong tình t·rạng n·guy k·ịch...]
Những ký ức sau đó là một chuỗi ngày đen tối. Nàng... đã không qua khỏi. Hắn không thể tin nổi, từ một buổi sáng bình thường, nàng đã mãi mãi rời xa hắn.
"Mình sẽ không để điều đó lặp lại."
Hắn siết chặt nắm tay, "Hương, lần này anh sẽ bảo vệ em. Dù phải thay đổi cả thế giới, anh cũng không để em rời xa anh một lần nữa."
Ý chí quyết tâm của hắn như được tiếp thêm sức mạnh. Dù tương lai có khó khăn thế nào, hắn cũng sẽ làm tất cả để bảo vệ người con gái mình yêu.
9 giờ tối, hai người cùng trở về trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ. Chiếc giường tuy chẳng rộng rãi gì, nhưng đối với bọn hắn, đó là nơi yên bình nhất sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đặng Thu Hương, như thường lệ, nép mình vào người hắn. Nàng ngả đầu lên vai hắn, hơi thở đều đều, chăm chú quan sát hắn làm việc.
Lê Thanh Hải thì nằm nửa tựa vào thành giường, một tay cầm laptop, một tay ôm lấy vai của nàng. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt hắn, trong ánh mắt là vẻ tập trung cao độ. Đôi lúc, nàng khẽ kể vài chuyện vụn vặt ở ngân hàng, như việc đồng nghiệp hôm nay quên làm báo cáo hay khách hàng tới nộp hồ sơ nhầm lẫn mã số tài khoản. Hắn không nói nhiều, chỉ mỉm cười hoặc buông vài câu trêu đùa, nhưng từng lời của nàng như tiếp thêm năng lượng để hắn thêm kiên định với con đường mình đã chọn.
"Hôm nay anh đừng thức khuya nữa nhé, em thấy dạo này mắt anh hơi thâm rồi đấy," nàng nhắc nhở, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
"Thức khuya cũng có lý do chính đáng mà. Làm nhanh xong còn có thời gian dẫn vợ đi chơi chứ," Lê Thanh Hải cười, tay xoa đầu nàng.
"Vợ vợ cái gì, cưới em chưa mà gọi vợ?" Đặng Thu Hương phụng phịu, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
"Thì sớm muộn gì cũng thế. Chạy đâu cho thoát." Lê Thanh Hải nhướn mày trêu nàng.
Một lát sau, Đặng Thu Hương dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở nàng trở nên đều đặn hơn. Lê Thanh Hải nhẹ nhàng dịch người để không làm nàng tỉnh giấc, cẩn thận kéo chăn đắp cho nàng.