"Mộ Khanh Hoàng, ta không hiểu, chỉ qua một đêm, ngươi đã muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?" Lục Mạo lộ vẻ không dám tin, hoảng hốt và hận ý cùng xen lẫn, nhưng lại chỉ đứng im bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, một xíu cử động nhỏ cũng không dám. hắn sợ mình vừa động, Mộ Khanh Hoàng sẽ lên tiếng, cẩm y vệ bảo vệ ngoài cửa liền vọt vào.
Đám cẩm y vệ kia đều là tay sai của hoàng đế, là chó hoang tàn nhẫn vô tình không nhận biết người.
"không muốn chết, vậy thì ký tên." Mộ Khanh Hoàng lãnh đạm chỉ lên bàn, trên đó có đặt một nghiên mực thủy tiên, bên trong có mực loại tốt đã được mài sẵn, trên đồ gác bút là cây bút đã được nhúng ướt mực.
Lục Mạo vừa nhìn, chỉ cảm thấy trên bàn của mình thiếu mất vài thứ, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để truy cứu điều này. hắn trào phúng nói: “Xem ra ngươi rất khẩn trương muốn hòa ly với ta. Được, ta thành toàn ngươi."
hắn bước qua, một tay đè lên thư hòa ly, một tay nhấc bút, vừa định viết, lại cảm thấy cực kỳ không cam lòng, nỗi tức giận vọt lên trong lồng ngực, hắn bỗng ngẩng đầu trừng Mộ Khanh Hoàng, lạnh lùng mỉa mai: "Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn phủ nhận sao, có phải ngươi đã lén lút vụng trộm với Lục Cửu từ lâu?”
Mộ Khanh Hoàng lạnh nhạt liếc Lục Mạo một cái, giễu cợt: “Đến tận hôm nay ta mới biết, ngươi quả là người khiến ta ghê tởm. Ngươi không tiếc dùng ý nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán về ta, ta lại vẫn còn hy vọng ngươi là quân tử như ngọc, là cẩm tú từ khách (1) mà ta từng yêu sâu sắc. thật không ngờ, ngươi lại một lần nữa khiến cho ta chán ghét con người trước kia của ta. không chỉ mắt mù, tâm cũng mù, cứ phải đâm đầu đi thích một người như ngươi.”
(1) Cẩm tú từ khách: Người vô cùng am hiểu văn chương thi từ.
Da mặt Lục Mạo nóng đỏ, ngón tay cầm bút trắng bệch, xấu hổ không phản bác được.
hắn muốn lưu loát gọn gàng viết tên mình lên thư, kết thúc đoạn hôn nhân hắn vốn cũng không mong đợi này, lại chẳng biết tại sao, trong lòng lại vô cùng không cam lòng, cây bút trong tay như nặng nghìn cân, làm hắn chậm chạp không chịu hạ bút.
Mực nước rơi vào tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, tạo thành một vệt mực tròn khó coi. hắn nhìn qua từng chữ trong thư hòa ly, không một chữ nào lên án hắn, bôi nhọ hắn. Khi thấy câu “Hai người chia tay, ai nấy tự tìm niềm vui mới cho mình”, trong lòng hắn bỗng nhiên bị nhéo đau, trong đầu nhịn không được nhớ tới từng chút từng chút chuyện với Mộ Khanh Hoàng trong vòng nửa năm qua.
Đêm động phòng hoa chúc, hắn không thực hiện trách nhiệm của một trượng phu. hắn trông thấy nàng cố nén ủy khuất, hắn trông thấy giọt lệ mà nàng cố gắng kìm nén trong mắt nàng, không để rơi xuống, hắn cũng trông thấy lúc nàng thẹn thùng lén liếc nhìn hắn. hắn đều nhìn thấy hết, chỉ là làm như không thấy mà thôi. Khi đó, dưới áp bức của tổ mẫu, hắn vừa mới phải đoạn tuyệt quan hệ với Tú Ngọc, yêu mà không được, trong lòng hắn hết sức thống khổ. Cho nên đối với Triều Dương quận chúa, người đã khiến hắn yêu mà không được, hắn cảm thấy chán ghét vô cùng. Cho dù trong lòng hắn biết rõ, Mộ Khanh Hoàng vô tội, nhưng vẫn giận lây sang nàng.
Sau khi cưới, Mộ Khanh Hoàng tặng hắn cả một phòng đầy sách. hắn từng lật xem qua, chữ viết kia sắc bén, có khí khái lại không mất thanh nhã quý khí, hắn tán thưởng vô cùng. Nhưng khi biết được đống sách ấy là do nàng tự tay chép lại, hắn lại cảm thấy phiền chán, mở miệng châm chọc: “Ngay cả mấy cuốn sách ta đọc mà quận chúa cũng muốn giới hạn trong phạm vi chữ viết của ngươi thôi sao? Đáng tiếc, ta cũng không thích kiểu chữ viết này của ngươi, ta thích chữ của Nhan Chân Khanh, thật sự là đã uổng phí một phen khổ tâm của quận chúa rồi.”
Nửa năm sau khi cưới, hắn hầu như không hề để mắt gì đến nàng, mà nàng thì lúc nào cũng xuất hiện trước mặt hắn. hắn phiền chán chuyện nàng tự mình sai sử tỳ nữ trong thư phòng của mình, hắn phiền chán chuyện nàng tự ý đổi dụng cụ thư phòng mà hắn dùng, thậm chí ngay cả chuyện nàng hô hấp hít thở, hắn cũng cảm thấy phiền chán.
Chỉ là, Mộ Khanh Hoàng là quận chúa, từ trước đến nay, hắn nói một câu, nàng đốp lại mười câu; hắn dám ra vẻ bực bội với nàng, nàng trả lại cho hắn gấp mười lần, thường xuyên chọc giận hắn.
Vào thời khắc đó, có khi hắn sẽ ác ý nghĩ, nếu Mộ Khanh Hoàng đột nhiên bị bệnh nặng mà chết thì tốt biết bao. Trong lòng hắn, thê tử là hồng tụ thiêm hương (1) mềm mại động lòng người, là mật nồng ấm áp quyến luyến dưới màn che, là nhu tình như nước hỏi han ân cần giống như Tú Ngọc, chứ không phải lạnh lùng kiêu căng cao ngạo như Mộ Khanh Hoàng, càng không phải là loại nữ nhân lúc nào cũng muốn ganh đua cao thấp với hắn.
(1) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”. Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nữ nhân xinh đẹp dịu dàng.
Bây giờ, Mộ Khanh Hoàng cuối cùng buông tha hắn, cuối cùng hắn có thể kết thúc đoạn hôn nhân này, hắn nên cao hứng mới đúng, nhưng vì sao trong nội tâm lại chợt tích tụ chút không cam lòng ấy chứ?
Những cảm giác không cam lòng ấy là do đâu?
"Mộ Khanh Hoàng, kết làm vợ chồng chính là kết giao giữa hai họ, hòa ly cũng không phải chỉ là chuyện giữa hai người ngươi với ta, huống chi ngươi với ta còn là do Thánh thượng tứ hôn. Việc hòa ly này, Thánh thượng biết không?" Do dự hết lần này đến lần khác, Lục Mạo quyết định thử xoay chuyển lần nữa.
"Ngươi nói đúng nửa câu đầu, còn nửa câu sau đúng mà cũng không đúng. Kết làm vợ chồng đích xác là kết giao giữa hai họ, nhưng hòa ly, nói phức tạp cũng phức tạp, phức tạp ở chỗ là hai nhà cãi cọ, nhưng chẳng có gì ngoài thân thích của mỗi nhà ra trận. Đầu tiên là khổ khuyên, lôi ‘danh ngôn’ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa ra, dùng giọng điệu của người từng trải nói một ít đạo lý mà tự mình cho là đúng, giảng hòa từ bên trong. Nhưng nói thật, chuyện hôn nhân này cũng như uống nước, chỉ có người uống mới biết nước ấm hay lạnh. Lòng ta đã quyết, không kiên nhẫn nghe các bà ấy nói dong nói dài.
Các bà ấy gặp người không thông thế tục như ta, sẽ lại chỉ trích ta tùy hứng quái đản, rồi nói với ta bản tính nam nhân là ăn vụng háo sắc, nữ nhân cần phải bao dung, nhẫn nại, lại thấy ta ngu xuẩn không hiểu chuyện, không nhận ra ‘tấm lòng tốt’ của mấy bà, hiển nhiên là sẽ nói xấu ta, bảo ta ghen ghét thành tính, từ đó về sau, đại khái là ta sẽ có tiếng là đố phụ.”
Câu chuyện vừa chuyển, Mộ Khanh Hoàng như cười như không nhìn Lục Mạo, “Hơn nữa, ta không muốn lãng phí một khắc nào trên người ngươi với người nhà ngươi nữa. Ta kiên quyết hòa ly, người thân bên phía ngươi sẽ làm ra phản ứng cùng hành động gì, hay những lời chỉ trích phê bình gắt gao mà người đời dành cho nữ nhân hòa ly, ta đều đã nghĩ đến cả, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần để thản nhiên đón lấy. Chuyện hòa ly này, càng kéo dài càng gây bất lợi cho ta, tốt nhất là giải quyết dứt khoát, tiền trảm hậu tấu.
Cho nên, hòa ly nói đơn giản cũng đơn giản, tùy thuộc vào độ quyết tâm cùng nhẫn tâm của ta. Ngươi xem, ta tìm được điểm yếu của ngươi, uy hiếp ngươi, đó không phải là đơn giản sao?”
Chưa từng có ai nói ra chuyện mình uy hiếp người khác một cách quang minh chính đại như vậy, Lục Mạo chỉ cảm thấy vừa tức vừa hận vừa… có một loại cảm giác rung động không nói ra được.
Mộ Khanh Hoàng thản nhiên ngồi trên ghế quan mạo, cơ thể mảnh mai của nàng khiến cái ghế kia càng có vẻ to hơn. rõ ràng nàng chỉ là một nữ nhân nho nhỏ, lại luôn khiến hắn cảm thấy nàng to lớn mạnh mẽ.
Đây cũng là khí thế của một hoàng gia quận chúa tôn quý sao?
Nhưng hắn cũng đã gặp những quận chúa khác, thậm chí là công chúa, các nàng đều không giống với Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng, nàng quả thực kiêu ngạo như phượng hoàng trên thiên cung, là phượng hoàng tức chết người không đền mạng.
"Mộ Khanh Hoàng, ngươi thay đổi." Lục Mạo lẩm bẩm nói ra một câu này.
Trở thành người khiến ta giờ phút này rung động bất an.
"Thay đổi hay không thay đổi, ta tự biết, còn về ‘thay đổi’ mà ngươi nghĩ trong lòng, ta không quan tâm.” Mộ Khanh Hoàng dùng ngón tay kẹp lấy tờ giấy mỏng viết bài thơ, nhẹ nhàng lay động, "Ký đi, ngươi ký rồi, không chỉ có thể bảo trụ mạng của mình, mà còn có thể bảo trụ mạng của người thân của ngươi. Ngươi không ký, vậy ta chỉ có thể tự tay tiễn các ngươi lên đường."
Ánh mắt Lục Mạo thay đổi thất thường, bực tức nói: "Ngươi có khi thật sự làm cho ta hận nghiến răng nghiến lợi."
Mộ Khanh Hoàng chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh.
Đến nước này, Lục Mạo mạnh mẽ ký tên mình lên, chữ viết qua loa ẩu tả, khó khăn lắm mới có thể nhận ra đó là tên của Lục Mạo.
Mộ Khanh Hoàng đứng dậy, đi đến cạnh bàn, trực tiếp rút thư hòa ly đi, “Về phần thủ tục bên phía quan nha, ngươi không cần lo, ta sẽ xử lý sạch sẽ."
"Vậy ta thật sự phải cám ơn ngươi rồi." Lục Mạo đi theo sau Mộ Khanh Hoàng, không cam lòng nói.
Cửa mở ra, đám người Lục Từ Thị cười tiến lên, vừa định nói “Sống với nhau cho thật tốt” mấy lời chúc mừng đại loại như vậy, liền thấy Mộ Khanh Hoàng nhàn nhạt liếc các bà một cái, lướt qua các bà trực tiếp bỏ đi, hai bách hộ tay đặt trên tú xuân đao đuổi theo sau.
Lục Nguyệt tức không chịu nổi, bày ra dáng vẻ của chị chồng, nhưng lại không dám bày sắc mặt ngay trước mặt Mộ Khanh Hoàng, miễn cưỡng cười nói: “Em dâu à, bây giờ hòa thuận rồi thì quên ngay mấy người hòa giải bọn chị hay sao? Có phải còn oán giận Tam tỷ nói mấy lời nói nhảm lúc nãy không?”
Lục Mạo xấu hổ thấp giọng gọi một tiếng, "Tam tỷ."
Mộ Khanh Hoàng dừng chân lại, hơi quay đầu, dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Nguyệt, đôi mắt đen tối, lại nhẹ nhàng cười một tiếng, "Là ngươi à, vợ của đích thứ tử (1) Mộ Cao Tố của Yến vương, Lục Nguyệt."
(1) Đích thứ tử: Con thứ của dòng chính.
Ngay cả một tiếng Tam tỷ cũng không thèm gọi, mà lại đi gọi thẳng kỳ danh, Lục Nguyệt cảm thấy khuất nhục kinh khủng, "Ngươi!"
Mộ Khanh Hoàng lại nhấc chân bỏ đi.
Tư thái không coi ai ra gì như thế khiến mẹ chồng nàng dâu phủ Ngụy quốc công cảm thấy phiền muộn không ít.
Lục Từ Thị còn nói tốt cho Mộ Khanh Hoàng, nói với Ngụy quốc công phu nhân Hoa thị: “Tính tình con bé luôn như thế, vợ A Cung con đừng phiền muộn, con nít nhà nào gây náo loạn như vậy chắc cũng ngượng ngùng.”
"Tổ mẫu, người còn nói tốt thay cho ả.” Lục Nguyệt tức giận giậm chân.
Lục Mạo lấy một tay che mặt, cúi đầu nói: “Từ nay về sau, nàng chỉ là Triều Dương quận chúa, nàng không để ý đến mọi người, mọi người cũng phải chịu.”
Trong lòng Lục Từ Thị chợt trầm xuống, buồn bực, có một dự cảm xấu, vội vàng kéo tay áo Lục Mạo, nói: "Mạo Nhi, con nói vậy là có ý gì?”
"Đúng vậy, Mạo đệ, đệ có ý gì?"
“Có nghĩa là, vừa mới đây thôi, trong thư phòng, con ký thư hòa ly, từ nay về sau, nàng không còn là em dâu cháu dâu của hai người nữa, mà chỉ là Triều Dương quận chúa."
Trước mắt Lục Từ Thị bỗng tối sầm, cơ thể lay qua lay lại như muốn té xỉu, Lục Mạo sợ hãi ôm lấy bà: "Tổ mẫu, ngài làm sao vậy?"
Sắc mặt Lục Từ Thị tái xanh, thở hổn hển, ngón tay bấu lấy cánh tay Lục Mạo, nghiêm nghị đứng thẳng, vung tay tát một cái lên mặt Lục Mạo, rít ra một câu, "Ta không đồng ý!"
- -
Khi đám người Mộ Khanh Hoàng đến nơi, đồ cưới đã chuyển gần xong, Mộ Khanh Hoàng gật đầu với Tống thiên hộ, Tống thiên hộ chắp tay xoay người gọi một vài bách hộ ra, đi đến một góc trong viện, chẳng biết từ bao giờ mà ở đó đã đặt vài thùng gỗ.
Mộ Khanh Hoàng nói: "Các ngươi đi theo ta, lát nữa chúng ta sẽ cùng quay về Liên Viên, từ nay về sau, Liên Viên chính là nhà của chúng ta."
“Bọn nô tỳ đi theo quận chúa." Ngọc Loan nói.
“Được.” Mộ Khanh Hoàng cười xoa xoa đầu Ngọc Loan, lại lần lượt nhìn qua Ngọc Khê, Ngọc Châu, Ngọc Khinh, xúc động thở dài, “Bốn đứa nha đầu các ngươi ấy…”
Đời trước, chết cũng không muốn cách nàng nửa bước, cam nguyện cùng chết theo nàng. Đời này, nàng hy vọng mỗi người bọn họ đều có thể muốn gì được nấy, hạnh phúc an khang.
"Quận chúa." Tống thiên hộ nâng thùng gỗ đi đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng xin chỉ thị.
Mộ Khanh Hoàng bước lên vài bước, mặt trời đã ngả về tây, nơi chân trời nhuộm lên màu vàng óng ánh, ráng mây vàng vàng chiếu lên mái ngói xanh, phản xạ ra nhiều tia sáng vụn vặt, ánh mắt nàng chuyển từ mái ngói đến song cửa sổ, lại từ song cửa sổ đến cánh cửa khắc hoa, rồi đến tấm thảm ngũ phúc phủng thọ trải trong phòng, không hề lưu luyến nữa mà nhẹ nhàng gật đầu, "Giội đi."
Hiệu lệnh vang lên, Tống thiên hộ cùng vài bách hộ hắt dầu từ trong ra ngoài, sau đó ném một cây đuốc đang bốc cháy lên trên tấm rèm.
“Phừng” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, bốc cao, bay lượn, thỏa thích thiêu đốt.
"A - - "
“Cháy rồi!”
Lúc Lục Từ Thị dẫn người đến đã thấy ngọn lửa trong sảnh chính của Triều Dương viện đã bốc lên tận trời, khói đen tràn ngập.
“Mấy người các ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì, mau đi cứu hỏa đi!” Lục Nguyệt gấp rút hét lên.
"Quận chúa, có chuyện gì thì nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, đốt nhà làm gì chứ, thật quá trớn.” Nhị lão gia Lục Văn chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, đè nén giận dữ nói.
Tam lão gia Lục Cảnh "A" một tiếng, đẩy Lục Mạo một cái, khiển trách: “Dạy vợ kiểu gì đấy.”
Lục Từ Thị cắn răng, vẻ mặt căng cứng, ánh mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Quận chúa, phòng ốc trong Trường Ninh Hầu phủ ta không phải dễ đốt như vậy, ta lập tức bảo lão đại dâng tấu thư vạch tội ngươi!” Lục Từ Thị chống gậy, tức đến mức cả người run rẩy.
Bà xoay người quát to: "Đại lão gia đâu, Đại lão gia về chưa?"
Liền có vú già nhỏ giọng trả lời: “Người của Trung quân phủ nói Đại lão gia bị thế tử gia gọi đi ra ngoài rồi, không biết đi đâu.”
"Tên súc sinh này, hắn trốn nhanh thật đấy. đi tìm tiếp đi, cho dù hắn chui vào hang chuột cũng phải đào ra cho ta!”
“Vâng.”
Nhìn phòng ốc bốc cháy hừng hực, Lục Mạo loạng choạng bước đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, hận đỏ mắt. hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Khanh Hoàng, nói: “Vì sao ngươi phải đốt sân viện của ta?”
Mộ Khanh Hoàng lại không nhìn Lục Mạo, nàng chỉ nhìn căn phòng đang bị rồng lửa bao quanh thiêu hủy từng chút một, đây là nhà lao từng nhốt nàng cả một đời.
một đời ấy, nàng cùng bốn nha hoàn bị đốt thành tro trong chính căn phòng này.
một đời này, vẫn là nàng tự mình ra tay, thiêu đốt lần nữa. Thứ mà nàng đốt chính là tình cảm cả đời của nàng, không liên quan đến Lục Mạo tên nam nhân này, chỉ vỏn vẹn là tình ý và tâm huyết mà nàng từng dâng ra.
một đời này tự tay nàng hỏa táng.
một giọt nước mắt rơi xuống, Mộ Khanh Hoàng cong môi cười.
Chẳng biết tại sao, nhìn trận hỏa hoạn này, nhìn quận chúa rơi lệ mà cười, bốn nha hoàn đều đỏ vành mắt, lại không một ai cúi đầu.
"đi thôi."
một câu lệnh vang lên, Tống thiên hộ đưa tay, nhóm bách hộ mở đường, bảo vệ chủ tớ Mộ Khanh Hoàng ở bên trong, đi về phía trước.
"không được đi." Lục Từ Thị chặn ở cửa viện Triều Dương, rất có khí thế hoành đao lập mã (1), một người đã đủ giữ quan ải, sau lưng bà là con trai con dâu và thông gia của bà.
(1) Hoành đao lập mã: Tay cầm vũ khí, phóng ngựa rong ruổi, tác chiến trên sa trường, đại ý là hiên ngang dũng cảm.
"Mộ Khanh Hoàng, ngươi trả lời ta, vì sao phải đốt Triều Dương viện?" Có cẩm y vệ bảo vệ, Lục Mạo không lại gần Mộ Khanh Hoàng được, chỉ có thể cất cao giọng chất vấn, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng loạn mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện.
Ngụy quốc Công phu nhân ỷ vào việc mình cũng có chút ít thân phận, liền lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi là quận chúa, cũng không thể lung tung đốt sân viện nhà người ta. không có vợ chồng son nhà nào giận dỗi mà dùng cách này để náo loạn hết. Triều Dương quận chúa, ngươi quá coi trời bằng vung rồi."
Mộ Khanh Hoàng cười, “Đến tận mức này mà trong mắt của Ngụy quốc Công phu nhân vẫn chỉ là chuyện vặt, là vợ chồng son giận dỗi à? Xem ra ánh mắt của Ngụy quốc Công phu nhân quá tệ.”
Tiếp đó, nàng quay sang Lục Từ Thị nói: “Phân chia theo mạnh yếu tôn ti, lão phu nhân sống hơn nửa đời người mà vẫn không rõ à? Nơi này không phải là nông thôn, chỉ cần ngươi khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại là có thể cãi thắng. Lão phu nhân vẫn nên nhận rõ thực tế, tự mình tránh ra đi, nếu không người xấu mặt cũng chỉ có ngươi mà thôi.”
Người xấu mặt cũng chỉ có ngươi…
Lời này giống như một cái tát vang dội đánh vào mặt Lục Từ Thị, khiến cho mặt bà nóng hôi hổi.
Lời nói đã đến nước này, Mộ Khanh Hoàng cũng không nói nhảm với bọn họ nữa, "Tống thiên hộ, dẹp đường đi.”
“Vâng!”
“Xoẹt - -“ một tiếng, nhóm bách hộ cùng nhau rút đao, ánh hàn quang từ tú xuân đao chớp lóe chiếu vào mắt của đám người Lục Từ Thị, ngay lập tức, mẹ chồng nàng dâu Ngụy quốc Công phủ lui ra trước tiên, ngay sau đó là phu thê Lục Cảnh, tiếp theo là phu thê Lục Văn tiểu Từ thị dìu Lục Từ Thị lui sang một bên. Lục Văn đỏ mặt phô trương thanh thế, "Chuyện này, Trường Ninh Hầu phủ ta sẽ không từ bỏ ý đồ! Mẹ, cứ để ả đi đi, ả không chạy thoát được đâu.”
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng lộ ra, "Ta chờ đám người "Trường Ninh Hầu phủ" các ngươi không từ bỏ ý đồ, Lục Bỉnh là một tướng quân trung thành, ta tin tưởng nhân phẩm của Lục Bỉnh tướng quân."
Thấy Mộ Khanh Hoàng cười, Lục Từ Thị tức đến đỉnh điểm, tay run run chỉ vào Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi cười cái gì, ngươi đang cười nhạo ta, xem thường ta phải không? Ta không cho phép ngươi cười!"
Nụ cười trên mặt Mộ Khanh Hoàng càng rộng thêm, “Ai cấp cho lão phu nhân cái quyền không cho ta cười thế? Hóa ra ta cười nghĩa là ta xem thường ngươi à, vậy ta ngược lại phải cười nhiều thêm một chút.”
nói xong, nàng toét miệng cười.
Lục Từ Thị một tay che ngực, mắt trợn trắng lên, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ!”
"Tổ mẫu!"
"Mau mời ngự y!"
"Đại ca đâu, mau mau tìm đại ca về, hoàng gia quận chúa khinh người quá đáng khiến mẹ tức đến xỉu rồi.”
Mộ Khanh Hoàng cười ra tiếng, đi đường cũng cảm giác nhẹ nhàng hơn không ít, nàng dẫn theo bốn nha hoàn, vân đạm phong khinh bỏ đi, trong lòng không hề lo lắng.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng không nhìn Lục Mạo lấy một lần.