Đã quyết chơi bài liều nên Hạ Vy cố chịu đau cầm cự chờ viện binh. Thoáng thấy cửa mở, Hạ Vy khấp khởi mừng thầm, cô ta không những không buông mà còn ôm chặt hơn, bật khóc thảm thương: "Không, Cửu ca, em không ép anh bỏ vợ, em làm vợ bé anh cũng được!"
Ngoài cửa có tiếng phản đối: "Bố không chấp nhận! Bạc Cửu, nhà họ Hạ ta tuy không bằng nhà họ Bạc cậu nhưng ở đất đô thành này cũng có chút tiếng tăm, cậu phải cho Hạ Vy danh phận!"
"Bố con nói đúng, Hạ gia chỉ có cô con gái rượu, đẹp người đẹp nết rất xứng đôi với Cửu gia." Bà Hạ tiếp theo lời chồng.
"Mẹ cũng thấy vậy. Bạc gia là dòng họ lớn, con cái cưới vợ cũng phải chọn chỗ môn đăng hộ đối!"
Người lớn đã ra mặt, Hạ Vy không tin mình thua. Vạn lần cô ta cũng không ngờ, Bạc Cửu như chạm vào giới hạn cuối, hắn xoay người tung một đá, ả bay thẳng ra cửa ngay chân Nguyễn Thâm vừa vào và bố mẹ ả.
Ông bà Hạ mặt mày tái mét, bà Hạ run run cởi chiếc áo choàng che tạm cơ thể trống trơn cho con còn ông Hạ đi nhanh vào nắm cổ áo Bạc Cửu: "Sao cậu nỡ làm vậy với con bé hả? Bạc Cửu, cậu có trái tim không? Ăn sạch con gái tôi rồi tính quất ngựa truy phong hả?
Bạc Cửu, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Hạ tôi không phải dễ ức hiếp đâu!
Cậu biết điều thì mau xin lỗi tôi và đưa người nhà sang hỏi cưới đàng hoàng."
"Aiza!" Bạc phu nhân đến bên: "Anh sui bớt giận ha. Anh chị cứ đưa con dâu tôi về trang điểm thật đẹp. Hôm nay là ngày tốt, Bạc gia sẽ lập tức sang nhà đặt lễ ăn hỏi chính thức nhận dâu." Bà ta quay sang Bạc Cửu: "Con lập tức về đi với mẹ sang Hạ gia!"
Bạc Cửu trơ ra như khúc gỗ, hắn đến bên bàn, ấn vào điện thoại: "A Bát, đưa hết đội an ninh quản lí camera đến đây!"
Chỉ hai phút A Bát đã dẫn đội nhận nhiệm vụ nhưng dù có kiểm tra như thế nào A Bát tuyệt nhiên vẫn không thấy cảnh gì bất thường ở phòng Tổng Giám đốc 60 phút trước.
"Trích xuất camera từ cổng lên tầng 7."
Cũng chẳng thấy gì, ngoài cảnh Hạ Vy được cô nhân viên tiếp tân niềm nở mời theo lời phân phó của Tổng Giám đốc trước đó.
"A Bát, phục hồi dữ liệu gấp! Tìm kẻ nào dám động tay động chân xóa sạch dữ liệu camera một giờ qua!"
Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng cô ta mừng thầm, thách hắn truy tìm bằng chứng nhưng bên ngoài cô ta khóc sướt mướt: "Cửu ca, em về trước trang điểm chờ anh nha!"
Lễ vật chuẩn bị tươm tất, trời đã đứng bóng vẫn không thấy Bạc Cửu về nhà lớn, gọi điện thì không bắt máy, hết đường Bạc phu nhân đành đưa ông cụ sang nhà đặt lễ và thưa chuyện bên sui gia.
Tránh đêm dài lắm mộng, Hạ Vy theo đoàn nhà trai về nhà lớn, chính thức bước vào từ đường nhà họ Bạc, nghiễm nhiên trở thành thiếu phu nhân của Bạc gia.
"Bước đầu thành công, mẹ sẽ giúp con tống khứ con nhỏ nhà quê ra khỏi nhà Bạc Cửu."
Một đoàn gần hai mươi người rầm rộ sang nhà Bạc Cửu. Giữa phòng khách, ông cụ Bạc cho đòi gặp Đàm Tương Tư.
"Dạ, Cửu phu nhân ra khỏi nhà từ sáng rồi ạ!"
"Như vậy khỏi tốn thời gian, từ bây giờ, Hạ Vy chính thức trở thành Cửu phu nhân của mấy người!"
Một luồng gió lạnh sộc vào nha: "Ai cho phép bà lạm quyền ở nhà tôi, hửm?" Bạc Cửu đứng ở giữa cửa chỉ tay đuổi người: "Tống hết rác rưởi ra khỏi đây!"
Ông cụ Bạc giận tím mặt, chọt baton: "Bạc Cửu, con nói ai là rác?"
"Cháu không nói ông, nhưng nếu ông không phân biệt đúng sai, mắt nhắm mắt mở để mặc bà ta làm càn thì tùy ông!
Bạc Cửu này đã ra khỏi nhà họ Bạc mười năm trước thì mười năm sau chuyện riêng của Bạc Cửu không dính dáng gì tới nhà họ Bạc. Tôi muốn cưới ai, cho ai làm Cửu phu nhân là quyền của tôi!"
Ông cụ tức đỏ cả mặt, run run đứng lên: "Ngày nào con còn mang họ Bạc thì ngày đó con vẫn là con cháu của Bạc gia. Bạc gia tuyệt đối không tha cho bất cứ kẻ nào mang cái thai hoang làm hoen ố nhà họ Bạc." Dứt lời ông cụ Bạc quăng luôn sấp ảnh tới thẳng mặt thằng cháu đích tôn.
Toàn là ảnh Đàm Tương Tư ở Bệnh viện. Cô đau đớn ôm bụng đứng trước phòng phụ sản. Bạc Cửu càng điên khi thấy Hàn Tú, em trai Nguyễn Thâm bế Đàm Tương Tư đặt lên một chiếc băng ca, rồi cầm tay cô chạy theo chiếc băng ca vào phòng cấp cứu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì kể từ khi cô chạy ra khỏi phòng Tổng Giám đốc? Chuyện gì mà nhà họ Nguyễn biết còn kẻ làm chồng danh chính ngôn thuận như hắn lại không biết?
Bạc Cửu xé nát đống ảnh, hất đầu ra hiệu cho A Bát: "Đến bệnh viện!" Trước khi ra khỏi cửa, hắn không quên đuổi đám người thừa trong phòng khách: "Lão Thập tiễn sạch cho tôi!"
Năm chiếc siêu xe vừa vào cổng, Bạc Cửu đã xuống xe đi thẳng đến phòng Cấp cứu không nói không rằng túm luôn cổ áo Hàn Tú: "Mau nói hết sự thật!"
Hàn Tú đang đứng ngồi không yên vì lo cho Đàm Tương Tư, anh ấy giữ hai bàn tay Bạc Cửu ngăn hắn siết mạnh chẹn đường thở: "Anh Cửu muốn biết chuyện gì từ từ em kể anh nghe, mau thả áo ra ha!"
Hắn giật mạnh cổ áo, xách Hàn Tú như xách một con nhái: "Thật thà thì được sống, quanh co Bạc Cửu cho cậu ở tù mọt gông!" Hắn nhìn vào phòng Cấp cứu.
Hàn Tú tinh mắt, hấp tấp cho hắn biết thông tin: "Đàm Tương Tư...cậu ấy bị sảy thai!"