Vợ cưới về hôm qua, hôm nay sẩy thai? Có thai từ bao giờ mà một người làm chồng như hắn lại không biết?
"Là con của cậu à?" Bạc Cửu kéo Hàn Tú vào sát mặt hắn.
Hàn Tú khoát tay kia lịa: "Dạ, không phải! Em và cậu ấy chỉ là bạn thân thôi. Tình bạn tụi em rất trong sáng!"
"Trong sáng ở ngoài sáng hả?"
"Dạ!" Hàn Tú giật mình: "Dạ, ý em không phải là vậy! Ý em là, em có thích cậu ấy nhưng cậu ấy không thích em!"
"Nên gạo nấu thành cơm cho chắc hả?"
"Dạ!" Hàn Tú giật thót vì miệng mình lại chạy nhanh hơn não: "Dạ, không có! Cậu ấy chưa cho em hôn mà!"
"Vậy...cái thai là của ai?"
"Của ai...sao em biết được ạ?"
Bạc Cửu buông tay, đáy mắt hắn xám xịt, mặt đen như đêm ba mươi, hắn nghiến răng, quai hàm bạnh ra, tung một cú đấm vào thành lan can.
Hạ Vy vừa theo vào xót xa: "Cửu ca, một ả đàn bà vừa quê mùa vừa hư thân, anh xá gì làm mình tổn thương?" Cô ta ôm lấy bàn tay hắn thổi phù phù.
Bạc phu nhân tiếp lời: "Đúng đó con! Ba thứ gái nhà nghèo nhân phẩm thấp kém, ti tiện chuyện gì cũng có thể làm. Chỉ có người hào môn như chúng ta mới đề cao nhân phẩm."
Đang đau đầu nghe mấy giọng chanh giấm ớt chua cay, Bạc Cửu nổi máu nóng.
Tay hắn vừa vung ra...
"Ai là người nhà cô Đàm Tương Tư? Cô ấy bị sốc mất máu, ai cùng nhóm máu Rh- mau vào tiếp máu cho cô ấy!"
Bạc Cửu mặt lạnh tanh đứng đó. Lòng hắn trống rỗng chẳng có cảm xúc gì!
Một khi đã phản bội, đã cắm cặp sừng lên đầu hắn, hư thân trắc nết lừa dối hắn thì hắn chẳng thiết nữa. Vì chung quy lại, người thấp kém thì nhân phẩm cũng thối nát.
Hàn Tú nghe vậy liền sốt sắng, cứu người như cứu hỏa, chậm một giây mạng sẽ không còn. Anh ấy hấp tấp gọi điện cho anh Hai: "Anh à, Tương Tư sẩy thai sốc mất máu, anh có quen ai nhóm máu Rh- đưa gấp người vào viện tiếp máu cho cô ấy!"
Nguyễn Thâm bỏ dở đối tác, vừa chạy vừa nói vào điện thoại: "Hạ Vy nhóm máu Rh-, thím Trương bên nhà Bạc Cửu cũng nhóm máu Rh- để anh qua nhà Bạc Cửu cầu xin thím Trương."
Hạ Vy sao?
Người đang ôm cánh tay Bạc Cửu kia chẳng phải là Hạ tiểu thư của Hạ gia sao?
Hàn Tú quỳ xuống chân Hạ Vy: "Chị Vy, xin chị cứu giúp Đàm Tương Tư. Làm ơn cho cô ấy chút máu!"
Bang!
Một cái tát thẳng tay vào mặt Hàn Tú. Hàn Tú choáng váng ôm má ngẩng mặt. Định chửi con đàn bà độc ác thấy chết không cứu còn đánh người.
"Hóa ra người đánh tôi là anh! Anh Cửu, tôi có xin máu của anh đâu?"
Bạc Cửu ôm eo Hạ Vy kéo sát vào người mình, chỉ tay vào mặt Hàn Tú: "Máu vợ Bạc Cửu thanh cao không thể chảy trong cơ thể phường hạ tiện!"
"Bạc Cửu!" Nguyễn Thâm hối hả nắm tay thím Trương vào phòng cấp cứu: "Cậu thật độc ác, cô ấy mới là vợ cậu kia mà!"
Bạc Cửu sải bước chân dài giằng lại thím Trương từ tay Nguyễn Thâm: "Người thân của Bạc Cửu không có phường lăng loàn."
Cửa phòng cấp cứu lại mở ra: "Xin lỗi người nhà! Chúng tôi đã cố hết sức rồi!"
Những ai có mặt ở hành lang đều bàng hoàng. Mạng người thật giống chiếc lá khô trên cành. Người nghèo bước vào cửa sinh tử đã định sẵn 9 phần tử, một phần sinh.
Ai cũng xót thương cho cô gái trẻ. Nguyễn Thâm như người mất hồn đứng ngớ ra giữa hành lang. Mà Hàn Tú cũng trơ ra vì nghe tin sốc.
Thím Trương giằng tay khỏi tay Bạc Cửu chạy về phía cô y tá: "Cửu phu nhân nhà tôi...đi rồi à?"
Cô y tá: "Xin bác bớt đau buồn! Chúng cháu đã cố hết sức nhưng cô ấy đã máu quá nhiều máu trước khi vào viện."
Thím Trương khuỵu luôn dưới chân cô y tá. Dù mới quen biết nhau nhưng tiếp xúc với cô gái thánh thiện bà thấy thương cô. Con gái người ta như con gái mình, thím Trương bật khóc vì mình đã vào viện muộn.
Hàn Tú ngồi luôn dưới nền hành lang. Anh ấy không thể chấp nhận việc cô bạn thân 17 năm thanh mai trúc mã đã mất ngay trước mặt mình.
Nguyễn Thâm cũng đau lòng, nước mắt rơi lã chã: "Tương Tư, rồi anh biết ăn nói sao với ông nội em đây?"
Mọi người đều xót xa duy chỉ có Bạc Cửu, Hạ Vy và Bạc phu nhân thì không.
Bạc Cửu nhếch khóe môi cười nhạt: "Đi rồi thì càng tốt. Đỡ Bạc Cửu này phải ra tay." Hắn xoay người rời đi.
"Bạc Cửu, cậu còn là con người không?" Nguyễn Thâm quay ngoắc người mắng theo bóng lưng vô tình của Bạc Cửu: "Không phải cậu dùng trăm phương ngàn kế để ép cô ấy cưới sao? Vợ đã rước vào nhà nhẫn tâm đày đọa vợ. Cái chết của cô ấy hôm nay phần lớn là do cậu gây nên. Ông Trời sẽ không tha cho hạng người mất hết lương tri như cậu đâu!"
Trên đường vào viện nghe thím Trương nói: Đàm Tương Tư là Cửu phu nhân danh chính ngôn thuận do Cửu gia mới rước về, Nguyễn Thâm thật sự sốc.
Chứng kiến hắn thờ ơ trước cái chết của vợ, Nguyễn Thâm càng sốc dữ.
"Rốt cuộc, cậu có trái tim không? Hay tim cậu đã bị ch.ó tha mất hả?"
Bạc Cửu không quan tâm ba lời chửi dạy đời. Ba mươi năm qua, hắn đã nghe quá nhiều rồi. Tâm hắn đã chai sần, hắn lạnh lùng bước đi. Bên cạnh hắn là Hạ Vy với nụ cười đắc thắng và Bạc phu nhân hả hê trong lòng.
Nguyễn Thâm lau khô nước mắt hướng mặt vào phòng cấp cứu: "Đàm Tương Tư, anh sẽ đưa em về!"