Đang bê đĩa bánh kem chạy đi tìm mẹ, Bạc Cửu đứng sững vì nghe tiếng tát cháy má, tiếng bố rít qua kẽ răng: "Ái Tình, cô có thôi đi trò ghen tuông vớ vẩn không?"
Tiếng mẹ tức giận, quát to: "Ghen tuông vớ vẩn ư? Bạc Thành, vậy anh và con đàn bà này ôm ôm ấp ấp trước mắt tôi là gì hả?"
Bang!
Cái tát thứ hai. Bạc Cửu nghe rất rõ tiếng mẹ ngã khuỵu xuống nền đá khô khốc . Đĩa bánh trên tay cậu rơi vỡ, cậu lao vào người đàn bà đang giả vờ đau thương úp mặt vào ngực bố, đấm túi bụi.
Bang! Bang!
Hai cái tát liền nhau khiến cậu cũng ngã nhào theo mẹ. Mẹ cậu ôm con, nước mắt nghẹn ngào: "Bạc Thành, anh vì con đĩ này đến con trai cũng đánh!"
Bố trừng mắt chỉ tay vào mặt hai mẹ con: "Tôi cảnh cáo, cô còn xàm ngôn bôi nhọ danh dự Đàm Tư thì đừng trách tôi vũ phu."
Bố ngang nhiên ôm ả đàn bà đi trước mặt mẹ. Dưới ánh đèn, cậu thấy rất rõ khóe môi người đàn bà nhích lên nụ cười khiêu khích. Như chạm vào giới hạn cuối cùng của mẹ. Mẹ buông cậu vùng lên chạy theo đôi cẩu nam nữ. Oái oăm thay, tay mẹ còn chưa kịp chạm vào áo người đàn bà đã bị bố tung một đá bay thẳng vào chiếc bàn đá.
Máu. Máu chảy từ trán. Máu lan đỏ xuống gò má mẹ. Máu từ làn váy chảy thẳng xuống chân. Một màu đỏ đau mắt, đau lòng đêm sinh nhật mười tuổi của Bạc Cửu.
Mẹ ôm bụng gọi theo bóng lưng bố: "Bạc Thành, cái thai...con...con của chúng ta..."
"Bố, bố mau cứu mẹ! Bốôôô!!!!!!"
Tiếng gọi bố khẩn thiết vọng đến tận cao xanh. Vậy mà, bố vẫn lạnh lùng thản nhiên ôm người tình bỏ đi không hề nhìn lại. Bàn tay Bạc Cửu run lẩy bẩy bấm gọi xe cứu thương, trái tim nhỏ nhoi của cậu vỡ vụn theo tiếng hờn căm của mẹ.
"Đàm Tư...Đàm Tư...tôi có làm ma...cũng không tha cho cô!" Mẹ trút hơi thở sau cùng bỏ cậu đi về miền âm cảnh trong tiếng còi hú vang trời của xe cấp cứu.
Quá khứ đau thương tựa tiếng đàn ma ngày đưa mẹ vào cõi vĩnh hằng. Bạc Cửu nhắm mắt để mặc thứ nước nóng hổi lăn dài xuống hai gò má gan góc.
Một ả đàn bà cướp đi mẹ và đứa em vừa tượng hình đẩy cậu bé mười tuổi sa vào khốn khổ. Đàm Tư...Đàm Tư...nỗi đau này bà phải trả gấp đôi!
Bạc Cửu cuộn chặt hai bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào mặt Đàm Tương Tư.
Ở thời khắc thức tỉnh này, chỉ có hắn mới biết, hắn phấn khích như thế nào khi tra ra được cô gái cùng hắn ôm ấp một đêm mang họ Đàm và tên Tư.
Một cái họ ngẫu nhiên kết hợp cái tên trong tầm hận của Bạc Cửu khiến hắn quyết tâm bằng mọi giá phải rước cô về để từ từ trút bỏ hờn căm.
Đây mới là mục đích chính của hắn. Vậy mà, xém chút nữa, hắn bị vẻ thanh thuần vô tội của cô lừa. Hắn ngửa mặt cười một tràng dài vì cô đã đánh thức hắn bằng cái tát nảy lửa.
"Nói, cô là gì của Đàm Tư?" Bạc Cửu túm hai tay cô lôi thẳng xuống giường.
Cô mất đà hai chân ngã khuỵu xuống sàn đá, đau thắt ruột gan. Chưa kịp lấy lại hơi thở, Bạc Cửu đã nắm đầu tóc cô kéo lên, hai mắt hắn long sòng sọc, nghiến răng gằn từng tiếng: "Nói, cô...là gì của...Đàm Tư?"
Người mẹ xấu số chẳng may mất sớm khi cô vừa tròn ba tuổi. Sau đó, cha cô cũng đi theo mẹ trước đôi mắt ngơ ngác của cô. Ba tuổi, lứa tuổi quá nhỏ còn cần lắm vòng tay ấp ôm yêu thương của cha mẹ. Nhưng cô chỉ còn vòng tay già nua của ông nội sau cú sốc mất con trai và con dâu. Nỗi đau thương tâm này không nên gợi lại một chút xíu nào. Nhưng hắn đã khơi thì cô cũng cho hắn biết gốc gác của người hắn cưới về làm vợ.
Đàm Tương Tư lau khô nước mắt, đáy mắt khô khốc nhìn thẳng vào mắt hắn: "Bà ấy là mẹ tôi!"
Hai tiếng 'mẹ tôi' vừa thốt ra từ miệng Đàm Tương Tư như trận lũ cuốn đột ngột đổ về nổ bung một con đập. Cơ thể cao lớn của Bạc Cửu phát run dữ dội, hắn liên tiếp thối lui về sau, miệng lắp bắp: "Thảo nào, cô...cô...tiếp cận...tôi! Giỏi lắm...Đàm...Tương Tư!"
"..." Đàm Tương Tư im lặng. Cô không hiểu rõ ý hắn.
Bạc Cửu ngã ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu. Căn phòng xa hoa chìm vào tĩnh lặng, nặng nề đến nghẹt thở.
Đàm Tương Tư có linh cảm không lành. Trước mắt cô liền hiện lên bàn tay tứa máu của Bạc Cửu khi hắn đấm vỡ chiếc gương lớn. Cô đứng lên rón rén rời khỏi nơi đây. Cô nghĩ lại rồi, cô chưa muốn chết, cô còn ông nội già phụng dưỡng. Ông nội cần lắm đứa cháu gái duy nhất này để làm nguồn an ủi tuổi già bóng xế. Cô không thể phí đời vào tên thần kinh phân liệt.
Tại ngưỡng cửa. Khi chỉ còn một bàn chân nữa thôi là cô có thể thành công bỏ chạy.
Sau lưng cô vang lên giọng nói lạnh lẽo của Bạc Cửu: "Cắm sừng tôi nên sợ trốn hả?"
Tiếng hắn vừa dứt, cánh tay dài cũng vừa hay nắm lấy cổ áo cô kéo ngược vào trong.