Trùng Sinh Oan Gia Khó Thoát

Chương 6



Hoảng hốt như thế nào, mặt cô lại đập thẳng vào mặt Bạc Cửu. Má áp má, mũi chạm mũi. Hai đôi môi cứ như vậy mà dính nước bọt của nhau. Cô nhìn hắn. Hắn nhìn cô. Trong mắt nhau họ phát hiện nhịp tim lỗi của đối phương, chút lâng lâng hưng phấn hòa chung chút luyến lưu phập phồng làm hai tâm hồn xao động không ai nỡ rời.

Ba phút.

Năm phút.

Cô và hắn vẫn dây dưa. Trong hơi thở đã quyện mùi của nhau. Môi Bạc Cửu khẽ động ngậm lấy vành môi Tương Tư, bàn tay nắm cổ áo chuyển sang đỡ lấy gáy, tay trái ôm chiếc eo thon nhập cơ thể mềm mại mát rượi vào cơ thể săn chắc nóng rẫy.

Môi hắn bịn rịn lăn trên bờ môi căng đầy thơm mát. Ba mươi năm qua, đôi môi cay nghiệt lạnh lẽo của hắn mới nếm mùi vị ngọt ngào. Trong đầu hắn, trong tim hắn nở bung khao khát thèm muốn của người đàn ông dành cho người phụ nữ khuấy động đúng tần số ham muốn.

Nhắm đi đôi mắt, gạt bỏ tất cả, thế giới của hắn chỉ còn mỗi chữ 'đói'. Đói tình, đói yêu...

Môi hắn dần cuồng dã, hai bàn tay không còn yên phận, nó bắt đầu chạy loạn xạ khắp sống lưng quyến rũ, nhào nặn đôi mông tròn đầy. Cách một lớp vải, hắn cảm thấy vướng víu, không thỏa mãn ngọn lửa thèm khát đang bùng cháy.

Rẹt!

Tiếng vải rách, cái lạnh ập vào da thịt khiến Đàm Tương Tư giật mình thoát khỏi đê mê. Hai bàn tay đặt hờ trên ngực hắn, phút trước còn run rẩy vì sức nóng hầm hập tỏa ra từ trái tim ấm, phút sau đã hoảng hốt đẩy hắn ra.

Hự!

Lưng Bạc Cửu trúng vào tường. Hắn nhăn mặt nhưng chút đau này chẳng thấm vào đâu với một người da dày chai sần cảm giác như hắn. Mắt hắn tóe lửa khi thấy hũ mật ngon của hắn bất chấp ôm phần ngực trắng ngà lộ ra bỏ chạy.

Hắn nhếch môi, gầm lên vào điện thoại: "Đóng tất cả các cửa! Nhắm hết mắt cho tôi!"



Lúc Đàm Tương Tư vội vàng chạy xuống tầng cũng vừa lúc cánh cửa chính đóng lại.

Rầm!

"Cửu phu nhân xin dừng bước!" Ba tên vest đen nhắm mắt đứng chắn trước mặt cô. Cô chạy sang phải, bức tường thịt lập tức di chuyển sang phải, cô chạy qua trái, chúng theo qua trái.

"Ba con cẩu mực này! Mau tránh ra!" Đàm Tương Tư bí thế bức bách gào to vào bản mặt giả mù của ba tên vệ sĩ. Bọn chúng nhất quyết nhây với cô tới cùng. Cô chưa biết chạy tiếp lối nào. Sau lưng, Bạc Cửu đã lên tiếng: "Một con chim non như em muốn thoát khỏi lồng sắt?

Đàm...Tương Tư, có phải em quá khi dễ chồng em rồi không?"

Hắn ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng túm hai bàn tay đang cào cấu loạn xạ, vác cô lên tầng.

Hắn ném cô xuống giường. Không cho cô có cơ hội ngóc đầu ngồi dậy, hắn đổ ập cơ thể to lớn xuống thân thể mảnh mai, một bàn tay cưỡng ép mặt cô đối diện với hắn.

"Bà Cửu, ông Cửu đã cho bà danh phận thì tốt nhất bà nên biết điều. Nhà họ Bạc có truyền thống thêm vợ, không bỏ vợ!"

Phẹt!

Đàm Tương Tư chướng tai, gai mắt phun thẳng bãi nước bọt vào mặt hắn.

Mặt Bạc Cửu không cảm xúc, hắn híp đôi mi dài đen che kín hai con ngươi tóe lửa muốn lột da xẻ thịt cô, đưa bàn tay lau qua, tiện thể đưa lại mũi hít một hơi dài. Rồi ôm lấy mặt cô.

"Bà Cửu, ông Cửu rất thích mùi vị này! Đừng nói một bãi, bà xã cưng của anh muốn phun vào mặt chồng bao nhiêu cũng được nè! Chồng chiều tất." Vẻ mặt hắn cười cợt, ngả ngớn.

Chỉ một giây sau, sắc mặt hắn liền biến đổi lạnh lẽo, hắn nghiêm giọng: "Nhưng nói trước cho em biết, tôi chỉ chiều em hư trong bốn bức tường này. Vượt ra khỏi đây em dám làm càn...to gan tìm cách trốn thoát thì tôi không ngại rút lưỡi, phế đôi chân thon dài của em đâu nha!



Còn nữa...cái mạng quèn ông nội già của em thăng thiên lúc nào thằng cháu rể như tôi cũng không đảm bảo!"

Đàm Tương Tư cảnh giác. Cô nhìn sâu vào mắt hắn tìm xem lời hắn ẩn chứa điều gì?

"Em nhìn anh đắm đuối làm gì? Định câu dẫn Bạc Cửu này hả?" Hắn vỗ má cô, nuốt lại ngụm nước bọt: "Đáng tiếc...em đã làm anh tụt hứng! Bạc Cửu này thà đi tìm đ.ĩ." Hắn chống tay ngồi thẳng lên, trước khi rời giường không quên nhắc nhở cô: "Muốn ông em an hưởng tuổi già thì ngoan ngoãn làm bà Cửu cho tôi!"

Hắn chỉnh lại bộ âu phục, thẳng lưng rời đi.

Khi bóng hắn gần khuất sau cánh cửa, Đàm Tương Tư cuối cùng cũng trấn áp xong nỗi sợ. Cô hỏi với theo hắn: "Ông nội tôi đâu?"

Đàm Tương Tư không tin, hắn để yên cho ông nội cô sau khi nói ra những lời này.

Bạc Cửu dừng bước: "Em yên tâm, ông nội vợ đang ở một nơi rất hợp sức khỏe người già."

"Bạc Cửu, anh là thằng hèn!" Bao nhiêu gối, chăn trên giường bay ra cửa.

Mặt hắn không cảm xúc ung dung xuống tầng.

"Cửu gia!"

"Canh chừng! Bảo thím Trương hầm bát cháo mang lên phòng!" La khóc cả ngày như vậy, sức đâu mà nhai cơm. Dặn dò lão quản gia thêm đôi lời, hắn rời đi trong bóng chiều tà.

Từ trên tầng hai, lắng nghe tiếng xe nhỏ dần, Đàm Tương Tư mới buông lỏng cơ thể.