Trùng Sinh Sửa Lại Quá Khứ Của Đôi Ta

Chương 23: Những năm cuối đời



Những năm cuối đời, cả hai dọn lên núi ở, quanh năm nơi đó mát mẻ, cứ đầu năm bốn đứa con đều lên thăm, cả hai tranh nhau cả đời rồi cứ nghĩ là về già không tranh nữa, không nghĩ đến cả hai học đánh cờ tướng rồi đánh nhau trên bàn cờ.

Tết đến, mấy đứa trẻ mang quà dắt cháu về thăm, tưởng bố lớn bố nhỏ sẽ rưng rưng nước mắt chào đón mình và cháu không ngờ đến là mới sáng ra hai ông bố đã đi đánh cờ.

Bốn đứa trẻ năm nào nay đồng thanh gọi:”Bố, bố lớn bố nhỏ, bọn con mới đến”

Vân Phong đang chú tâm vào bàn cờ, cậu không nhìn chỉ bảo:”Ờ, vô đi, ta đang bận chút”

Giang Vũ ngồi bên cạnh cũng chăm chăm nhìn vào bàn cờ, anh sợ cậu đi một nước là đi đời mình.

Vân Phong nâng một quân cờ lên rồi hạ xuống, nước cờ đã định, ba quân chết. Giang Vũ cắn cắn môi thầm mắng:”Mẹ nó, mình sắp chết rồi”

Anh rung nhẹ đùi rồi run rẩy nâng lên một quân cờ rồi hạ xuống, không ăn được quân nào lại còn mở đường cho địch hạ mình.

Cậu nói:”Anh bị ngu à? Mở đường cho địch ăn ta là như nào? Ngốc không chịu được, may mà tôi cưới chứ không biết ai chịu cưới anh”

Anh cãi:”Hiện tại chỉ còn nước đó thôi, bây giờ không mở đường cho em ăn luôn mà ngâm thì ngâm đến khi nào?”

Hai người cãi cọ qua lại, bốn đứa trẻ cũng đơ cả người, cuối cùng vẫn là không ai nhường ai xoay mặt đi không thèm nhìn đối phương.

Một đứa trong đám cháu liền tò mò hỏi:”Bố ơi, ông lớn ông nhỏ hay cãi nhau mà sao lại cưới nhau vậy? Mẹ bảo chỉ những người yêu nhau mới cưới nhau thôi”

Con trai khụ một tiếng trả lời:”Con hiểu cái gì? Đó gọi là tình thú, ông lớn ông nhỏ mấy đứa đánh nhau từ nhỏ đến già, tranh chấp chuyện ai thông minh hơn là chuyện khó bỏ, đi học tranh vị trí đầu bảng, đi làm rồi thì kéo tập đoàn lên xuống, xuống lên theo mình vị ganh đua với nhau, đến khi về già rồi thì đánh cờ phân thắng thua, ông lớn con thua ông nhỏ con năm trăm lẻ hai trận còn ông nhỏ con thua ông lớn con hai trăm lẻ năm trận”



Cậu đưa mắt liếc qua nhìn anh, anh cũng đưa mắt qua nhìn cậu, cuối cùng thở dài, vẫn là nhịn một tiếng cho vui vẻ dù sao đầu năm đầu tháng giận nhau không tốt. Giang Vũ đứng dậy bước đến, ôm lấy Vân Phong, cúi đầu tựa người vào vai cậu nói:”Nào bảo bối, em đừng giận hại thân”

Vân Phong búng nhẹ vào trán anh nói:”Anh cứ thích đánh nhau thôi”

Anh cười trừ sau đó lại bế cậu nhấc bổng lên, dù sao tuổi cũng mới bảy mươi, vẫn đủ sức bế cậu. Vân Phong vỗ vai anh nói:”Thả xuống mau lên, anh có phải còn ở tuổi ba mấy bốn mươi đâu mà hở chút là bế lên đòi làm”

Anh “ồ” một tiếng bất mãn thả cậu xuống đất. Lúc này mới chịu để ý đám con cháu, con gái hai người cười bảo:”Bố lớn bố nhỏ vẫn giỡn với nhau như còn trẻ vậy, năm nào cũng được thấy cảnh này thì tết nào cũng muốn về thăm”

Xuân đi hè tới, hết hè thì đến thu, thu đi rồi thì đông cũng đến. Mùa đông trên núi rất lạnh, lạnh hơn dưới núi nhiều, tuyết phủ trên những mái ngói, cậu ngồi bên thềm, vương tay đón tuyết.

Anh tiến tới, cậu bảo:”Lại một mùa tuyết rơi rồi, chúng ta ở cạnh nhau được gần sáu mươi bảy năm rồi”

Anh ngồi xuống cạnh cậu, cười bảo:”Đúng nhỉ, sáu mươi bảy năm rồi, cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa lúc ba tuổi giờ lại ngắm tuyết đầu mùa năm bảy mươi tuổi, khác một chút là hiện tại chúng ta đã là một cặp chồng chồng già rồi chứ không còn là một đôi bạn thân nữa”

Cậu tựa đầu vào vai anh rồi hỏi:”Em thật không hiểu sao anh và em lại phải phân thắng bại, đánh nhau trên bảng điểm tranh vị trí đầu bảng, đánh nhau trên thương trường muốn sứt đầu vì vị trí đầu bảng, giờ về già lại đánh cờ phân thắng bại, anh muốn làm gì?”

Anh cười bảo:”Nó gọi là tình thú, em hiểu không? Họ ân ân ái ái nhiều năm cuối cùng lại chán đối phương hôn nhân đổ vỡ, chúng ta thì khác chúng ta đánh nhau từ nhỏ rồi sau đó yêu nhau mà đánh nhau ngừng lại thì cả hai sẽ cảm thấy chán nản ngứa đòn muốn đi đánh nhau, nếu không đánh nhất định có ngày chán nản hôn nhân đổ vỡ, chúng ta tình thú đánh nhau từ nhỏ đến già giữ vững quan hệ hôn nhân giữa chúng ta, ấy không phải chuyện tốt sao?”

Vân Phong nghe xong không khỏi bật cười, cậu hôn nhẹ lên má anh rồi nói:”Được rồi, dù sao anh là kiểu vừa ân ân ái ái vừa tình thú, anh trồng cả vườn hoa hồng xanh trên núi để em được ngắm còn gì”

Giang Vũ liền bảo:”Bảo bối à, em thích hoa hồng xanh mà, trên núi dù không có chăng nữa anh vẫn muốn em mỗi năm được ngắm hoa hồng xanh nên đã trồng chúng, chồng em tâm lí như vậy em cũng phải để ý thưởng cho chồng em đi chứ”

Nghe anh nói cậu không nhịn được mà bật cười, cậu nói:”Được được, chồng em tốt nhất, bao giờ cũng tốt, thưởng cho anh một cái hôn”