Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 1: Phải ở lại bên cạnh phó nam lễ



Bão Mitag* chuyển hướng. 5 giờ 30 phút chiều, đài khí tượng đưa tin cảnh báo số 3 về cơn bão. Ngoài trời mưa như trút nước, nước mưa đập mạnh vào cửa sổ, trong phòng lại u ám yên tĩnh.

(*) Bão Mitag diễn ra vào năm 2019, được biết đến ở Philippines với tên gọi là bão Onyok hay là WP192019.

Ôn Kiều tốn cả buổi chiều, cuối cùng mới hiểu ra, hình như cô đã sống lại.

Trong đầu cô như có tiếng còi báo động cực kỳ ồn ào.

- Phải ở lại bên cạnh Phó Nam Lễ.

- Phải ở lại bên cạnh Phó Nam Lễ.

- Nếu không sẽ mất mạng!

- Sẽ chết thật đấy!

Ôn Kiều gõ đầu mình: “Biết rồi, biết rồi, muốn nói mấy lần vậy?”

Cái tên Phó Nam Lễ này nghe khá quen thuộc. Cô bỗng nhớ ra, hình như kiếp trước cô từng nhìn thấy cái tên này trên bản tin thời sự. Đó là hai ngày trước khi cô điền tờ nguyện vọng thi tuyển sinh đại học, người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó - Phó Nam Lễ gặp tai nạn giao thông mất mạng trên đường đến sân bay.

Ôn Kiều nhìn cuốn lịch trên bàn học, ngày Hai mươi bốn tháng Sáu đã được khoanh lại, tức là ngày mai, vậy thì...

Phó Nam Lễ sắp gặp tai nạn giao thông vào tối hôm nay!

Không suy nghĩ nhiều hơn được, cô lập tức cầm ô lao ra ngoài, va ngay phải mẹ đang đứng ở cửa.

Tô Vận níu cô lại: “Đây là bánh mì sandwich và sữa, mới để qua ngày thôi, ông chủ siêu thị bảo mẹ mang về. Con chưa ăn cơm tối nhỉ, mau ăn đi.”

Ôn Kiều gạt tay mẹ ra: “Mẹ à, con có việc gấp phải ra ngoài ngay.”

Dứt lời, cô lập tức chạy đi, giọng của mẹ ở sau lưng nhỏ dần: “Mưa to gió lớn mà con đi đâu thế hả?”

Ôn Kiều tiện tay gọi một chiếc taxi. Sau khi lên xe, cô thu ô lại, đặt xuống dưới chân, đồng thời phủi nước dính đầy trên váy: “Chú tài xế ơi, đến sân bay Đông Phổ nhé.”

Tài xế gạt đồng hồ tính cước, đạp chân ga, chiếc xe lao vào màn mưa tầm tã.

Tài xế này là người nói nhiều, vừa mở miệng đã nói không ngớt.

“Cô bé muốn đến sân bay à?”

“Dạ.”

“Giờ này còn tới đó sao? Đuổi kịp chuyến bay? Hay là tiễn ai?”

“Tiễn người ta ạ.”

“Cô bé có nghe nói về cơ trưởng hãng hàng không Đông Xuyên - Phó Nam Lễ không?”

Ôn Kiều cười ha ha, Phó Nam Lễ còn là người nổi tiếng nhỉ?

“Nghe nói anh ta vừa cao ráo vừa đẹp trai, anh chàng khôi ngô tuấn tú nổi tiếng trong giới hàng không. Điều quan trọng nhất, anh ta chính là con cháu nhà tài phiệt có thế lực, nhà có mỏ quặng, nghe nói trước đây ông ngoại của anh ta từng thuộc Không quân*, trong lúc hấp hối đã để lại lời trăng trối, hy vọng anh ta làm một phi công, thế nên anh ta mới trở thành cơ trưởng.”

(*) Không quân: Lực lượng tác chiến trên không.

Ôn Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, khá sốt ruột: “Chú tài xế à, chú có thể lái nhanh hơn không?”

Tài xế nhấn vào bảng chỉ đường trên di động để cạnh đó: “Chúng ta đi đường vành đai, đường đó không kẹt xe, yên tâm đi, đảm bảo đưa cô đến sân bay trong thời gian nhanh nhất.”

Ôn Kiều nhắm nghiền mắt, cố nhớ lại bản tin tai nạn giao thông của Phó Nam Lễ ở kiếp trước. Tầm giờ đó, nhưng địa điểm vụ tai nạn ở đâu nhỉ?

Rõ ràng chỉ là đôi nét thoáng qua trong cuộc sống, không đáng để mắt đến, nhưng nào ngờ cô lại nhớ được thật.

7 giờ 30 phút, tại cột mốc 3km trên đường quốc lộ - ngay ở lối ra đường vành đai Bạch An, xe hơi của Phó Nam Lễ tông trúng chiếc xe chở bê tông nên bị lật nghiêng, hơn nữa còn bị nổ, người chết không toàn thây, cực kỳ thê thảm.

Ôn Kiều xem đồng hồ, đã đến bảy giờ rồi.

“Tài xế, liệu 7 giờ 30 phút có đến kịp đường vành đai không?”

“Không thành vấn đề.”

Xe taxi lao như tên bắn, từng hạt mưa ngoài trời va lộp độp vào cửa sổ, trong xe mở bài hát tiếng Quảng Đông rất êm tai. Ôn Kiều quýnh đến độ chỉ muốn chắp cánh bay đến tận nơi.

Trên đường vành đai có quá nhiều xe tải, thời tiết lại vô cùng tệ nên tài xế không dám lao nhanh. Lúc hai người đến đấy thì đã 7 giờ 28 phút.

Ôn Kiều không ngừng thúc giục: “Tài xế, phiền chú chạy mau lên, mau lên giúp cháu.”

“Cô bé à, nên chú ý an toàn không thể đi nhanh hơn nữa.”

Tiếng “ầm” vang lên. Ngay trước mắt cô là cảnh chiếc Bentley tông trúng xe chở bê tông đang vượt đèn đỏ sang đường kế bên. Ánh đèn chói lóa chiếu vào cánh tay mà cô đang che mắt, tiếng phanh gấp chói tai vang lên, âm thanh lốp xe cọ xát dưới mặt đường, xe đổ rầm, tất cả hình ảnh đan cài vào nhau.

Ôn Kiều chứng kiến những cảnh tượng này thông qua khe hở ngón tay...