Ôn Kiều che ô, lao đến hàng rào bảo vệ bị hỏng do xe đâm. Dưới màn mưa bụi, chiếc xe tổn hại nghiêm trọng, dầu nhớt nhỏ tí tách, nước mưa hòa quyện với lớp bùn dưới đất, giao thông trên quốc lộ đã tê liệt, có không ít người vây xem ngoài hàng rào bảo vệ.
Ôn Kiều nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau. Qua màn mưa bụi và lớp cửa sổ xe, cô thấy rõ tình huống bên trong, chỉ biết đại khái là anh hôn mê bất tỉnh, trên trán đẫm máu tươi.
Cô tìm một cục đá to, đập thật mạnh vào cửa sổ xe, lấy hết sức mở cửa.
Người đàn ông mặc đồng phục dành cho Cơ trưởng, tuy đang ở ranh giới sống chết, Ôn Kiều vẫn không khỏi cảm thán một câu: Tài xế lái xe nói không ngoa tí nào, quả nhiên anh chàng này cực kỳ đẹp trai.
Cô chui vào tháo dây an toàn cho anh.
Có tiếng đàn ông hét lên sau lưng cô: “Cô bé, hình như xe sắp nổ đấy. Cô mặc kệ nó, mau quay lại đây.”
Ôn Kiều không thể mặc kệ, khóa cài dây an toàn kẹt cứng, làm thế nào cũng không tháo được, thậm chí cô có thể nghe rõ tiếng dầu nhớt rơi tí tách. Khói trắng trên nắp capo ngày càng nhiều, người đàn ông ở trước mặt cô vẫn không nhúc nhích.
Ôn Kiều quýnh đến điên mất, cô lấy hết sức lực nằm xuống sàn xe, đạp một chân lên ghế, cố sức kéo dây an toàn. Tiếng cùm cụp vang lên, chiếc khóa bị kẹt đã được tháo bung, người đàn ông lăn xuống, ngã vào lòng cô.
Người đàn ông hôn mê chậm rãi mở mắt, máu dính trên lông mi bị nước mưa cọ rửa, vết thương trên đầu lại dần loang máu tươi, anh nhìn cô mà hơi thở mong manh yếu ớt: “Cô, cô là...”
“Tôi là Ôn Kiều.”
Người đàn ông lại nhắm mắt ngất đi.
Ôn Kiều không dám chậm trễ, hai tay cô xốc nách anh, kéo anh ra khỏi quốc lộ, vất vả đi chưa được mười bước, sau lưng đã vang lên tiếng nổ ầm. Chiếc xe nổ tung, cuối cùng tài xế của anh vùi mình trong biển lửa, không thể cứu được.
Ôn Kiều không có thời gian khổ sở buồn thương, cô kéo người ra quốc lộ, xe cấp cứu đã đến nơi, nhân viên cứu hộ nhanh chóng nâng Phó Nam Lễ lên cáng và hỏi Ôn Kiều: “Cô là người nhà hả?”
Ôn Kiều mờ mịt nói: “Phải... phải… tôi là người nhà.”
“Người nhà thì lên xe luôn đi, mau lên, anh ta bị thương rất nặng.”
Ôn Kiều vội vàng lên xe cấp cứu, đi theo họ đến bệnh viện.
Trên xe, người ta làm một số động tác cấp cứu, cho đeo mặt nạ oxy, sốc điện, cầm máu. Cái khay inox nhanh chóng ngập đầy cả đống bông gòn băng gạc nhuốm máu, Ôn Kiều nhìn mà thấy ghê người.
Mười lăm phút sau đã đến bệnh viện gần nhất, Phó Nam Lễ được đẩy vào phòng phẫu thuật, y tá đi mượn bộ đồ y tá để Ôn Kiều thay bộ quần áo đã ướt đẫm ra.
Sau khi thay đồ y tá, Ôn Kiều đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật khoảng một tiếng. Cửa phòng mở ra, bác sĩ phụ trách chính tháo khẩu trang, nói với Ôn Kiều: “Cô là người nhà của người bệnh sao?”
“Anh ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghe thấy thế, Ôn Kiều vốn thấp thỏm đã nhẹ nhõm phần nào, Phó Nam Lễ không bị nguy hiểm đến tính mạng, tức là mạng của cô không bị đe dọa.
“Vết thương của người bệnh nằm chủ yếu ở não, chúng tôi đã xem ảnh chụp CT và sóng điện não của anh ta, hẳn là sẽ có di chứng.”
“Ví dụ như?”
“Mất trí nhớ.”
Ôn Kiều không kìm được mà nhếch môi: “Bác sĩ nói là mất trí nhớ ạ?”
Bác sĩ nghi ngờ nhìn cô, không phải cô là người nhà sao? Nghe thấy người bệnh mất trí nhớ, tại sao cô lại vui như vậy?