Ôn Kiều cầm tách cà phê từ quầy thu ngân lên, tạt thẳng vào mặt bà ta.
Trong cà phê vẫn còn hơi nóng, bỏng đến mức khiến Chung Huệ hét lên: “Cô…”
Ôn Kiều lạnh lùng nói: “Còn không chịu cút?”
Chung Huệ chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi với dáng vẻ thảm hại.
Ôn Kiều quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt khó coi của mẹ mình. Mẹ cô trước giờ luôn dịu dàng, lương thiện, bà ta nói không sai, là do cô lớn ngang ngược.
Nhưng nếu cô không ngang ngược thì chỉ có bị ức hiếp mà thôi.
Đời này, cô không muốn bị người ta ức hiếp.
Chung Huệ vừa đi, Ôn Kiều đã bỏ đi tất cả móng vuốt sắc nhọn của mình và lại biến thành một cô gái ngoan ngoãn, bước đến trước mặt Tô Vận, cất giọng nhỏ nhẹ gọi bà: “Mẹ… Chú Lý.”
Lý Minh Viễn vội nói: “Chị Tô, chị và Kiều Kiều về trước đi, đồ tôi đã gói cho chị rồi.”
Lúc Lý Minh Viễn thu dọn đồ đạc, Tô Vận đã kéo Ôn Kiều ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Đi bộ từ cửa hàng tiện lợi về nhà mất mười phút, trên đường đi, Tô Vận không nói gì cả.
Phẩm hạnh của bà ấy không cho phép bà ấy dạy dỗ con cái của mình ở ngoài đường.
Cho đến khi về tới cổng nhà, trong sân nhỏ, Ôn Trì, Ôn Mặc đang làm bài tập trên chiếc bàn gỗ Du cũ kỹ, Ôn Mặc che miệng ho khẽ, hình như đã bị cảm.
Ôn Trì nhìn thấy Ôn Kiều, đang định bước tới, nhưng lại bị Ôn Mặc dùng ánh mắt ngăn lại.
Ôn Kiều bị Tô Vận kéo vào trong phòng.
“Con nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Kiều đặt túi đàn xuống, chỉnh lại tóc một cách không thoải mái: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Tại sao lại đòi tiền bố con?” Giọng Tô Vận hơi run run, hai mắt đỏ hoe.
“Tại sao con không thể đòi? Ông ta là bố trên danh nghĩa pháp luật của chúng con. Ông ta có ba đứa con, có nghĩa vụ cấp dưỡng cho chúng ta. Đây là số tiền mà ông ta nên trả.”
Hốc mắt Tô Vận ngân ngấn nước: “Ôn Kiều, lòng tự trọng thì sao? Lẽ nào con không cần danh dự của bản thân sao? Không cần danh dự của mẹ sao? Chúng ta nên sống có tự trọng.”
“Mẹ, mẹ không thể đánh đổi sức khỏe của Ôn Trì, Ôn Mặc để lấy cái danh dự hào nhoáng vô dụng của mẹ, mẹ không thể chỉ lo cho chính mình!”
Cô vừa dứt lời thì nước mắt của Tô Vận đã tuôn ra.
Tim của Ôn Kiều khựng một nhịp, biết mình đã nói nặng lời, cô bèn cầm lấy tay mẹ, nhưng Tô Vận gạt tay cô ra, rồi bước ra ngoài.
Tim Ôn Kiều đau như bị dao cứa: “Mẹ… Mẹ, con không có ý đó… Mẹ, con nói sai rồi.”
Tô Vận lau nước mắt qua loa, nén giọng nói: “Mẹ đến cửa hàng hoa quả mua ít lê về hầm cho Tiểu Mặc ăn. Nó đã ho hai ngày rồi.”
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Ôn Kiều phiền muộn gõ vào đầu mình, tại sao cô lại nói mà không suy nghĩ chứ?
Ánh đèn trong sân mờ mịt, Ôn Trì vừa đi vào vừa cắn bút, dè dặt nói: “Sao vậy ạ?”