Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 4: Bị đánh dấu



Ôn Kiều chấn động, anh ấy... anh ấy nhớ được sao?

Mình sắp bị vả mặt ngay tại đây à?

Cửa đột ngột bị đẩy ra, Ôn Kiều cảm thấy tâm trạng ngày hôm nay của mình thay đổi chóng mặt đến mức tim suýt ngừng đập.

“Người nhà ra đây chút.”

Ôn Kiều lập tức chạy mất dép.

Ở bên ngoài, bác sĩ phụ trách mổ chính nghiêm túc nói chuyện: “Người bệnh được chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ phân ly, tức là đối với những mối quan hệ giữa người với người thì anh ta mơ hồ, nhưng với những sự việc từng xảy ra và kiến thức được lưu giữ trong đầu, anh ta lại ghi nhớ rất rõ ràng.”

Ôn Kiều nghiền ngẫm lời của bác sĩ.

“Nói cách khác, anh ấy quên những người mình từng quen biết, nhưng vẫn nhớ làm thế nào lái máy bay, nói chung là thế.”

Ôn Kiều vỗ tay như phản xạ tự nhiên, nói sớm chút đi chứ, làm cô sợ đến mức tim muốn ngừng đập.

Chú Lê và bác sĩ khó hiểu nhìn cô, Ôn Kiều vịn tường, tỏ vẻ buồn thương: “Sự việc từng xảy ra và kiến thức trong đầu vẫn còn đó, đây không phải là trong cái rủi có cái may sao? Không đáng để vui mừng à?”

Chú Lê gật đầu: “Nói cũng đúng, nhưng cô bé à, cô là ai?”

Ôn Kiều mỉm cười: “Tôi là bạn gái của Phó Nam Lễ.”

Chú Lê hơi ngửa ra sau, ánh mắt chú đầy vẻ nghi ngờ: “Sao tôi không biết cậu chủ nhà chúng tôi có bạn gái từ bao giờ nhỉ.”

Ôn Kiều nở nụ cười vô cùng bình tĩnh: “Chắc hẳn cậu chủ nhà chú không báo cáo đầy đủ cụ thể với chú rồi. Xin lỗi chú, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Dứt lời, cô lấy di động, vội vàng chạy đến cầu thang thoát hiểm, gọi điện cho bạn thân Lục Du Du trước: “Đêm nay tớ không về nhà, cậu nói với mẹ tớ là tớ ở nhà cậu. Nếu mẹ tớ gọi điện cho cậu, cậu giúp tớ che giấu xíu nha.”

Giọng của Lục Du Du suýt đâm thủng màng nhĩ của cô: “Ôn Kiều, cậu muốn làm gì hả? Vừa mới tốt nghiệp cấp ba mà đã... đã muốn làm chuyện hư hỏng à? Bố đây không cho phép! Cậu còn nhỏ, mau về nhà cho tớ!”

“Không làm chuyện hư hỏng, tớ cúp máy đây, còn phải gọi điện cho mẹ tớ.”

Ôn Kiều lại gọi điện thoại cho mẹ. Khi biết cô đang ở nhà của Lục Du Du, Tô Vận cũng không nói thêm gì.

Cô cúp máy, đang định đi ra thì chợt nghe thấy có người đang nói chuyện ở ngoài cửa của lối thoát hiểm.

“Nghe nói Phó Nam Lễ mất trí nhớ rồi.” Người đàn ông đứng tuổi nói.

“Chắc chưa ạ?” Đây là giọng của một cô gái trẻ.

“Ừm, chắc chắn. Lát nữa vào phòng bệnh, con cứ nói mình là bạn gái của cậu ta, dù sao cậu ta chẳng nhớ gì đâu.”

Ôn Kiều: ?

“Bố ơi, được không đâu bố? Lỡ như anh ấy phát hiện, liệu chúng ta có gặp họa không?”

“Chỉ đành bí quá hóa liều thôi, nếu công ty của nhà chúng ta không lôi kéo đầu tư được, chẳng biết có thể gắng gượng tới bao giờ, chỉ còn cái vỏ rỗng thôi. Minh Thù à, dù sao con cũng thích Phó Nam Lễ, hay là thừa dịp này một mũi tên trúng hai con chim?”

“Được rồi, chúng ta vào phòng bệnh trước, xem tình hình rồi nói tiếp.”

Tiếng bước chân đi xa dần, Ôn Kiều lau mồ hôi hột. May mà cô đánh dấu Phó Nam Lễ trước một bước, nếu không thì đã bị kẻ có ý đồ riêng chiếm hết lợi thế.

Đợi đến khi cô trở lại phòng bệnh thì thấy bầu không khí hơi vi diệu. Phó Nam Lễ dựa vào đầu giường, tỏ vẻ thờ ơ. Anh nở nụ cười kín đáo, đồng thời nhìn hai bố con đang đứng cạnh mình.

Thấy thế, Ôn Kiều mới nhìn sang cặp bố con vừa mới có ý đồ ngấp nghé tài sản nhà họ Phó. Hai người này ăn mặc chỉnh tề, trông có vẻ là người ở xã hội thượng lưu. Cô gái tên Minh Thù kia mặc đồ công sở hàng hiệu, trên tay là chiếc túi xách phiên bản giới hạn. Cô ta trang điểm xinh đẹp, thấp thỏm nhìn chằm chằm người đàn ông ở trên giường bệnh.

“Ồ? Cô nói cô là bạn gái của tôi, cơ mà tôi đã có bạn gái rồi.”

Phó Nam Lễ cất giọng mệt mỏi lười biếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Minh Thù.