Mí mắt Lâm Minh Thù khẽ run, cô ta không dám tin: “Anh... anh nói gì cơ?”
Phó Nam Lễ thấy Ôn Kiều ở ngoài cửa, anh đưa tay lên, cất giọng khàn khàn: “Lại đây.”
Ôn Kiều đi qua và ngồi xuống cạnh giường bệnh. Phó Nam Lễ nắm lấy tay cô, mười ngón của hai người đan vào nhau, còn ngẩng đầu nhìn Lâm Minh Thù: “Đây mới là bạn gái của tôi.”
Ôn Kiều nở nụ cười mang đậm khí thế của vợ cả: “Đúng vậy, tôi mới là bạn gái của Nam Lễ, xin hỏi cô là ai?”
Lâm Minh Thù bối rối, sắc mặt cô ta lúc thì đỏ lúc thì tái nhợt, hoảng loạn tự phơi bày: “Chuyện... chuyện này, thật ra tôi đang theo đuổi anh Phó, tôi...”
Lâm Chấn Lương hòa giải: “Phải đó, chúng tôi và mọi người đều cảm thấy cậu Phó và Minh Thù nhà chúng tôi rất xứng đôi.”
Phó Nam Lễ vuốt ve từng ngón tay mảnh mai mềm mại của Ôn Kiều, quanh người anh như tỏa ra hơi lạnh: “Không có sự đồng ý của tôi, thế mà đã tự phong cho mình thân phận bạn gái sao? Hay là cảm thấy tôi mất trí nhớ nên dễ lừa, đúng không?”
Giọng nói không giận mà tự uy, khiến hai bố con họ Lâm không khỏi hốt hoảng, hơn nữa cũng làm da đầu Ôn Kiều run rẩy, lòng âm thầm sợ hãi.
Cô bị ép, không còn cách nào, cũng không có âm mưu tính toán gì cả. Lỡ như ngày nào đó cậu Cả nhà họ Phó khôi phục trí nhớ, anh phải phân định rõ ràng nha.
“Không phải thế đâu cậu Phó, cậu hiểu lầm rồi. Minh Thù nhà tôi nghe nói cậu gặp tai nạn xe, bị thương nghiêm trọng, muốn chăm sóc cậu mà sợ mình không có tư cách gì nên mới nhất thời hồ đồ...”
Phó Nam Lễ xụ mặt: “Nếu đã biết tôi bị thương nghiêm trọng, chắc hẳn nên biết tôi cần nghỉ ngơi, người không liên quan đi ra ngoài đi.”
Nói tóm lại là: “Hai người cút cho tôi!”
Phó Nam Lễ mặt lạnh như tiền, ra lệnh đuổi khách. Hai bố con họ Lâm vội vàng xin lỗi rồi chật vật rời khỏi bệnh viện.
Mưa mãi không dứt, Lâm Minh Thù ngồi trong xe, giận dữ ném túi xách trên tay mình.
Lâm Chấn Lương nghi ngờ: “Vậy mà Phó Nam Lễ lại có bạn gái rồi, rốt cuộc con nhóc kia có thân phận gì, từ đâu đến vậy? Tại sao chúng ta chưa từng nghe nói?”
Lâm Minh Thù căm giận: “Mặt mũi thuộc kiểu quyến rũ dụ dỗ người ta, nhìn cách ăn mặc chắc là y tá trong bệnh viện nhỉ? Không ngờ Phó Nam Lễ lại để mắt đến một y tá, anh ấy chẳng màng đến những cô gái nhà quyền quý mà lại ưng ý một y tá chỉ có ngoại hình, anh ấy điên rồi sao?”
“Đàn ông có tiền mà, cho dù được dạy dỗ tử tế đến đâu cũng không tránh được việc bị sắc đẹp dụ dỗ, nhưng bố phải điều tra kỹ hơn về cô y tá này.”
Quản gia - chú Lê chuyển Phó Nam Lễ sang phòng bệnh VIP, vết thương của anh rất đau, bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho anh, thoáng cái anh đã ngủ say.
Ngoài trời mưa to gió lớn. Hơn nửa đêm, Ôn Kiều thấp thỏm lo âu nằm bò cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông mà lòng rối bời, không xác định được liệu mình đi bước này đúng hay sai.
Sau khi sống lại, cô thật lòng không hiểu vì lý do gì mà cô với Phó Nam Lễ lại bị trói buộc với nhau.
Có lẽ đây là do vận mệnh sắp đặt nhỉ?
Ngày hôm sau, mưa đã tạnh. 6 giờ 30 phút, trời còn tờ mờ sáng, người đàn ông ở trên giường bệnh chưa thức, Ôn Kiều đã lặng lẽ chuồn đi.
Dù sao Phó Nam Lễ cũng mất trí nhớ, hơn nữa anh chỉ nhớ cô đã cứu anh trong tai nạn xe, hẳn là chuyện này ổn rồi.
Sau khi sống lại, cô có rất nhiều chuyện phải làm, vận mệnh đời cô không thể giống như kiếp trước nữa.
Cơn bão đã qua, cây ngô đồng và cây long não trong sân rụng đầy lá. Mẹ cô đang quét dọn sân nhà, bà buông cán chổi, nhìn sang Ôn Kiều: “Tối hôm qua mẹ để sandwich với sữa cho Ôn Trì và Ôn Mặc ăn.”
Ôn Trì và Ôn Mặc là hai cậu em trai song sinh của cô. Ôn Mặc mắc chứng tự kỷ, Ôn Trì có chứng cáu gắt tiềm tàng, trong gen của hai người đều có bệnh về mặt tâm lý. Sau này Ôn Trì bộc phát chứng cáu gắt, không thể nào kiềm chế được nữa nên đánh người bị thương nặng, cuộc sống vốn đã khó khăn nay càng khó khăn hơn.