"Ta không để ý đến lời Nguyệt Hi đâu, cũng sẽ không quá phận. Ta tự biết vị trí của mình!"
"Cô có suy nghĩ quá phận cũng không sao."
"Hả, ý người là..."
"Khụ, khụ, cô đừng để ý đến câu này."
Nói xong hai người cùng đến tửu lâu, đến nơi đã thấy Cẩn Thần và Cảnh Điềm đặt sẵn chỗ trước, hai người đến đó cùng dùng bữa.
"Ca ca, tỷ tỷ, muội đến rồi."
"Cẩn Lan, muội đến rồi. Tại sao Tề vương gia cũng đến cùng muội vậy?"
"Tỷ tỷ, tỷ xem đây là gì?"
"Đèn hoa đăng trong hội thi, sao muội có được vậy?"
"Là Tề vương gia tặng muội, muội trả ơn nên mời ngài ấy cùng đến dùng bữa."
"Vậy hai người ngồi xuống đi."
"Được."
Khi hai người ngồi xuống, bên dưới khán đài liền có một tiết mục biểu diễn, đó là nhạc công số một kinh thành. Nhạc công ấy tuấn tú, thanh thoát nhẹ nhàng, nét mặt lại vô cùng tao nhã.
Cẩn Lan và Cảnh Điềm tuy là người cổ đại nhưng vẫn sẽ mê trai. Cẩn Lan ngây thơ lớn tiếng nói:
"Ồ, nhạc công đó đẹp trai quá."
Tề vương gia nhíu mày, cốc trà cầm trong tay khẽ run lên, giọng trầm thấp đáp lời Cẩn Lan:
"Hắn ta đẹp đến như vậy sao?"
"Đúng đó! Ngài chắc chắn cũng thích nhạc công đó phải không. Đẹp như vậy cơ mà."
"Cô muốn ngắm nhạc công đó, không bằng ngắm bổn vương đi. Bổn vương cũng không thua kém nhạc công đó đâu."
"Ngài luôn đeo mặt nạ, vốn dĩ không nhìn ra được dáng vẻ của ngài. Ta còn không biết ngài rốt cuộc so với nhạc công đó thì thế nào."
Cảnh Điềm ho nhẹ vài tiếng, giật giật góc áo của Cẩn Lan nói nhỏ:
"Cẩn Lan, muội thật to gan. Vậy mà dám so sánh Tề vương gia với một nhạc công, muội chê mình sống quá dài sao."
Nghe Cảnh Điềm nói vậy, Cẩn Lan mới bất giác biết mình vừa nói gì. Liền lúng túng sửa lại lời nói:
"Tề vương gia, ta không có ý đó. Ý ta là..."
"Cô không cần giải thích, bổn vương không trách cô. Rồi sẽ có một ngày bổn vương tháo mặt nạ cho cô nhìn rõ xem rốt cuộc bổn vương và nhạc công đó ai đẹp hơn."
Cẩn Thần liền lên tiếng giải vây:
"Tề vương gia, ngài đừng để tâm lời con bé nói, nó còn nhỏ không nhận thức được điều mình nói."
"Bổn vương đã nói rồi, không trách cô ấy."
Sau đó mấy người gọi món. Ăn xong rồi cùng nhau về. Mấy người lại gặp nhau ở chỗ cũ, Cẩn Thần mở lời nhờ Tề Mặc đưa muội muội mình về phủ:
"Tề Mặc, huynh giúp ta đưa Cẩn Lan về phủ được không?"
"Muội ấy đi với ta, đương nhiên cũng nên về với ta rồi. Huynh không cần khách sáo."
Lúc này Cẩn Lan đứng đằng sau Cẩn Thần, lay lay góc áo nhỏ giọng:
"Ca, muội không muốn về cùng thái tử, ca ca cho muội về cùng được không?"
"Xe ngựa ta đi chỉ hai người, không đủ chỗ. Sao vậy Cẩn Lan, không phải muội luôn thích Tề Mặc sao, có cơ hội tốt như vậy mà muội lại không cần."
"Muội không thích thái tử nữa."
"Chuyện này..."
Dường như nghe được cuộc trò chuyện của Cẩn Thần và Cẩn Lan, Tề Mộ Tranh bước đến, lịch sự mà nói:
"Tiểu tướng quân, nếu không ngại thì để Phó tiểu thư về cùng ta đi."
"Làm phiền vương gia, phủ ngài ngược hướng, có vẻ không tiện lắm."
"Không sao, không sao. Được đưa Phó tiểu thư về là vinh hạnh của ta, đi thêm một chút thì đã sao chứ?"
"Vậy..."
"Huynh để muội đi với ngài ấy đi, còn hơn đi cùng thái tử." - Cẩn Lan đáp.
"Vậy được."
Cẩn Thần bước đến chỗ thái tử nói:
"Tề Mặc, huynh đưa Nguyệt Hi hồi cung trước, Cẩn Lan sẽ về cùng Tề vương gia."
"Muội ấy sao lại về cùng hoàng thúc?"
"Ta cũng không biết. Thôi muộn rồi huynh tranh thủ đưa Nguyệt Hi hồi cung, chẳng may thánh thượng biết sẽ rất khó nói. Ta cũng phải đưa tiểu nương tử của ta về nữa."
"Được, vậy ta đưa ngũ muội về trước."
"Được."
Nói rồi Tề Mặc đưa Nguyệt Hi ra về. Trên xe ngựa Tề Mặc cảm thấy rất khó chịu, muốn biết lí do vì sao Cẩn Lan không ngồi xe ngựa cùng mình về. Hay vì lời nói lúc nãy của bản thân.
Cẩn Lan khi thấy xe ngựa Tề Mặc đi xa, cô vẫn đứng yên ở đó đợi xe ngựa khuất tầm mắt mới quay đầu tiễn ca ca về. Lúc này chỉ còn mình cô và Tề Mộ Tranh, ảnh vệ khi nãy cũng xuất hiện, đưa thanh kiếm cho Mộ Tranh.
"Vương gia, kiếm của ngài."
"Ngươi lui xuống đi."
"Rõ."
Mộ Tranh đưa thanh kiếm đến trước mặt Cẩn Lan nói:
Rồi cô lấy dây thắt ra thắt lên chuôi kiếm cho Mộ Tranh. Nhìn từ xa thực sự rất giống một cặp tình nhân. Khi cô thắt dây xong Mộ Tranh liền nói:
"Rất đẹp, cảm ơn cô. Bổn vương sắp có dịp cần dùng đến rồi."
"Không có gì. Dịp cần dùng đến?"
"Phải, biên cương giữa Đại Hạ và Bắc Quốc có rục rịch, phụ thân và ca ca cô chưa biết. Lần này có lẽ phải ra chiến trường, ta cũng phải đi để tham mưu đánh giặc."
"Bắc Quốc? Nơi đó lạnh giá lại nhiều thú giữ, đội quân của họ hung hãn, lần này đi e là..."
"Nhất định sẽ gặp nguy hiểm."
"Phải!"
"Cô đây là đang lo lắng cho bổn vương?"
"Đúng vậy, ngài đi lần này nếu gặp nguy hiểm..."
"Dù nguy hiểm nhưng vì con dân Đại Hạ bổn vương cũng phải đi."
Vì người dân Đại Hạ mà cũng là vì nàng. Mộ Tranh muốn nàng có thể an nhiên sống bình yên, không phải lo lắng giặc ngoại xâm. Dù có phải hi sinh tất cả cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
"Bổn vương đi lần này k biết có thể trở về hay không. Nếu có thể về cũng nhất định mất một khoảng thời gian dài. Nếu bổn vương có thể thắng trận quay về sẽ nói với cô một chuyện quan trọng."
"Chuyện gì vậy?"
"Lúc đó cô sẽ biết. Không còn sớm nữa ta đưa cô về."
"Ngài làm ta tò mò quá.Được vậy ta đợi ngài thắng trận trở về."