Mộ Tranh đứng dưới, thân hình cao lớn vững chãi đỡ tay cô lên xe ngựa, hai người cùng nhau đi về hướng tướng phủ. Mộ Tranh chuẩn bị đồ ăn nhẹ trên xe ngựa cho Cẩn Lan, Cẩn Lan luôn giữ phép tắc nên không chạm vào đồ ăn được chuẩn bị, nhưng đã chơi cả buổi tối nên dạ dày đã lên tiếng rồi, thế là cô chốc chốc lại nhìn vào đồ ăn. Mộ Tranh liền lên tiếng:
"Đồ ăn không hợp khẩu vị của cô sao?"
"Không phải, chỉ là..."
"Không phải tại sao lại không ăn?"
"..."
Thấy Cẩn Lan ấp úng không nói, Mộ Tranh liền với tay lấy chiếc bánh được đặt trên đĩa đưa đến trước mặt Cẩn Lan.
"Cô không ăn bổn vương cũng sẽ bỏ đi, như vậy rất lãng phí!"
Nghe như cô được xem là "máy hủy đồ ăn" vậy, trách Tề vương gia không biết cách ăn nói. Mặc dù thấy lời Tề Mộ Tranh có chút kì quặc, nhưng bụng cô có chút đói, đành ăn trước vậy.
"Ta là không muốn lãng phí đồ ăn nên miễn cưỡng ăn một chút vậy."
Nói xong Cẩn Lan đón lấy chiếc bánh trên tay Mộ Tranh rồi cắn một miếng. Không biết vì cô đang đói hay vì bánh này rất hợp khẩu vị của cô mà cô ăn rất ngon miệng, không để ý đã ăn đến chiếc bánh cuối cùng.
"Có ngon không?"
Mộ Tranh chống tay lên thành cửa sổ xe ngựa mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn nàng, ngữ khí có chút nuông chiều nói. Nghe Mộ Tranh hỏi vậy, Cẩn Lan bất giác lên tiếng:
"Ừm, rất ngon! Đồ ăn của hoàng cung không ngờ lại ngon đến như vậy!"
"Nếu thấy ngon sau này bổn vương sai người mang đến phủ cho cô."
"Được."
Cẩn Lan không hề phát giác là chỉ còn một chiếc bánh trên đĩa. Cô theo phản xạ với tay đến chiếc đĩa mới phát hiện chỉ còn một chiếc bánh. Cô đỏ mặt ngượng ngùng rụt tay lại. Mộ Tranh liền nói:
"Hửm, cô không ăn nữa sao?"
"Ta...ta..."
Xe ngựa bắt đầu chậm dần, người phu xe dừng ngựa. Thấy bầu không khí ngượng ngùng Cẩn Lan liền đổi chủ đề:
"Hôm nay đi chơi vui thật đó haha, đến tướng phủ rồi, tiểu nữ không phiền vương gia nữa. Cảm ơn ngài đã cho ta đi nhờ."
Cẩn Lan vội vàng rời khỏi xe ngựa, lên tiếng gọi Tiểu Cầm:
"Tiểu Cầm."
Tiểu Cầm đã đứng sẵn ở dưới, đỡ tay Cẩn Lan cho cô từ từ bước xuống. Cẩn Lan muốn lên tiếng chào Mộ Tranh rồi nhanh chóng vào phủ tránh tình huống ngượng ngùng ban nãy.
"Tề vương gia, đã muộn rồi ngài nhanh chóng quay về vương phủ thì hơn. Hẹn gặp lại!"
Khi cô chuẩn bị xoay người bước vào tướng phủ, Mộ Tranh liền lên tiếng gọi cô:
"Phó tiểu thư xin dừng bước."
"Ngài...ngài có chuyện gì nữa sao?"
Sợ Tề vương gia nói về chuyện cô ăn nhiều nên mặt Cẩn Lan vô thức cúi xuống, mặt cô hơi đỏ lên. Tề vương gia cầm chiếc bánh cuối cùng xuống, kéo cánh tay cô. Cẩn Lan thấy vậy lùi lại nói:
"Ngài làm gì vậy?"
"Mở tay ra."
Cô không hiểu sao mình lại nghe lời, mở lòng bàn tay của mình ra. Tề Mộ Tranh thuận thế đặt chiếc bánh cuối cùng lên tay cô nói:
"Hẹn gặp lại, Phó tiểu thư."
Không nói thêm gì khác Mộ Tranh bước lên xe ngựa rời đi ngay sau đó. Cẩn Lan thất thần nhìn xe ngựa dần đi xa, lúc sau cô quay sang hỏi Tiểu Cầm:
"Ngài ấy là đang muốn nói ta ăn nhiều sao?"
"Nô tỳ không biết thưa tiểu thư."
"Ây da, mất mặt chết đi được."
Cẩn Lan vội vàng xoay người bước thật nhanh vào tướng phủ.
/Cẩn Thần & Cảnh Điềm
"Điềm nhi, ta muốn đưa nàng đến một nơi trước khi quay về!"
"Nơi nào thế?"
"Đến nơi nàng sẽ biết."
Không lâu sau đó xe ngựa dừng tại một lối mòn nhỏ cách kinh thành không xa, Cẩn Thần bảo người lái xe ngựa cùng các tùy tùng và Đông Đông ở bên ngoài.
"Mấy người đợi ở đây, ta cùng Điềm nhi đi một lát sẽ ra."
Nói xong Cẩn Thần kéo tay Cảnh Điềm bước vào lối mòn nhỏ. Đến trước một chiếc cổng gỗ, Cẩn Thần bịt mắt Cảnh Điềm dẫn nàng vào.
"Cẩn Thần, chàng làm gì vậy?"
"Ta muốn cho nàng một bất ngờ."
Đi không xa chàng liền dừng lại nói:
"Đến rồi."
Cẩn Thần bỏ tay ra khỏi mắt nàng, cảnh tượng trước mắt khiến cho Cảnh Điềm sững sờ. Thật sự ở Đại Hạ có một nơi như thế này sao, không dấu nổi sự phấn khích, cô liền chạy vào trong, ánh mắt phát sáng và kinh ngạc hơn bao giờ hết.
Trước mắt nàng là một trang viên nhỏ được thiết kế theo phong cách rất đặc biệt, dường như ở Đại Hạ chỉ có mỗi nơi này có trang viên thiết kế như vậy. Ngoài sân còn có một bộ bàn ghế nằm bên dưới tán của một cây cỗ thụ đang ra hoa. Bây giờ đang là buổi tối nhưng nơi này lại sáng bừng, còn có gia nô chông coi.
"Nơi này đẹp quá, ở ngoại thành cũng có nơi thế này sao?"
"Nàng thích không?"
"Ừm, rất thích."
"Nàng thích là được rồi, trang viên này là món quà ta muốn tặng nàng. Điềm nhi, chỉ cần nàng muốn, đừng nói là trang viên nhỏ này, dù nàng có muốn gì đi chăng nữa ta cũng sẽ thực hiện cho nàng."
"Cẩn Thần, cảm ơn chàng, thật sự cảm ơn chàng."
"Đừng cảm ơn ta, Điềm nhi. Nàng xứng đáng có những thứ tốt hơn. Ta sẽ dùng cả đời này bảo vệ nàng chu toàn."
Cảnh Điềm lao vào vòng tay của Cẩn Thần. Cẩn Thần nuông chiều xoa đầu nàng. Một lúc sau Cẩn Thần nói nhỏ trên đỉnh đầu Cảnh Điềm.
"Cảnh Điềm, ta còn một bất ngờ dành cho nàng."
Cảnh Điềm ngước lên nhìn Cẩn Thần ngạc nhiên đáp:
"Gì vậy?"
"Nàng theo ta."
Nói rồi Cẩn Thần kéo tay nàng đi ra sau trang viên, ở sau có một khu vườn được treo đèn dọc khắp khu vườn. Khu vườn trồng rất nhiều loại cây, hoa. Nàng ngờ ngợ nhưng không chắc chắn vẫn hỏi Cẩn Thần: