Mano! Tay anh ta là tay cầm bút, cầm giấy. Anh ta thề: Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ anh ta mới chạm tay vào làm ba chuyện dơ bẩn, hôi hám như thế này!
Vậy mà vừa dọn sạch, tên đàn anh lại nhổ phẹt bãi nước bọt chê: “Còn thúi quá!”
Thẩm Dĩ Phong đành ngậm ngùi lấy gói xà phòng gội đầu còn lại duy nhất của mình đi tẩy uế cho thơm tho.
Thẩm Dĩ Phong ngậm bồ hòn làm ngọt nặng nề bước qua, đứng im chờ mệnh lệnh.
Ngoan ngoãn là thế. Không biết gã trai có đôi môi thâm gai mắt ở chỗ nào nhẫn tâm đạp anh ta một đạp: “Bố mày, sao lúc chỉ tay sai người khác hăng hái thế?”
Trong lòng anh ta muốn bay tới chộp đầu thằng hút chích chà chín lần chín tám mươi mốt lần vào tường cho hả giận. Nhưng bên ngoài thì bất động. Bởi anh ta thừa biết: rừng nào thì cọp nấy. Lỡ dại sa cơ vào rừng cấm, anh ta không muốn bản thân thành cái nùi giẻ trong tay lũ hổ báo cáo chồn này.
Trớ trêu thay!
Sự im lặng nhẫn nhục của anh ta làm đám giang hồ tưởng rằng: anh ta khinh chúng.
“Bố láo! Đồ thứ sâu mọt đục khoét mà dám nhếch mép tụi tao!” Lần này đích thân tên đại ca ngay chân tống cú vào đùi Thẩm Dĩ Phong.
Đau muốn khóc. Thẩm Dĩ Phong chưa kịp hết điếng đã nghe hắn quát: “Lết lại bóp chân cho tao!”
Sống chừng này tuổi, chân cha, chân mẹ dẫu đau nhức than vãn, anh ta cũng chưa một lần xoa bóp giúp. Vậy mà, giờ này phải hầu hạ thứ cô hồn và liên tiếp ăn ngược.
“Bà nó, mày tưởng chân ông là đá hả?” Hắn lại bồi đạp cho anh ta.
Như một trái banh.
Trong tù…Thẩm Dĩ Phong sắp phát điên.
Còn ngoài kia…Hoàng Diệp cảm động vì lần đầu tiên trong đời có người đàn ông tặng cho cô rất nhiều quà. Trong kí ức gần, toàn là cô tặng người, người chưa từng tặng cô. Quà cho sếp năm hai dịp: Ngày nhà giáo và Tết. Quà cho mẹ chồng tháng nào cũng có. Quà cho lão chồng và sếp của chồng. Còn bản thân cô và ba mẹ thì tuyệt đối không tồn tại chữ ‘quà’. Nói cô coi trọng bên chồng, nhẹ phía mình cũng đúng, vì năm năm đi làm dâu cô toàn phụng dưỡng nhà chồng.
Nhớ lại chỉ thêm hận. Cô vô thức cuộn chặt bàn tay, đáy mắt dần lạnh lẽo như nước đáy hồ đêm nào.
Nhưng rất nhanh, có hai bàn tay ấm nhẹ nhàng cầm lấy hai bàn tay đang cuộn chặt của cô áp lên má anh. Không một lời. Chỉ mỗi cử chỉ yêu thương ấm áp ấy. Nhưng đã dần dần làm tan biến sự lạnh lẽo trong đáy mắt cô. Và thành công tháo gỡ mười ngón tay thon dài đang bấu chặt tự tổn thương da thịt mình.
Anh hôn nhẹ vào hai bàn tay cô, rồi bất ngờ quỳ gối, hai tay nâng cao chiếc hộp đồng hồ giơ lên trước mặt cô, giọng chân thành: “Hãy cho anh cơ hội được sưởi ấm em, Hoàng Diệp nhé!”
“Bảo Khang…em…”
"Suỵt! Em không cần nói gì cả! Chỉ cần lắng nghe anh thôi!
Hoàng Diệp, anh biết, cuộc đời em có những nốt trầm. Anh xin nguyện được làm một nốt thăng trong đời em. Thời gian không ngừng trôi như tình yêu anh dành cho em không bao giờ dừng lại! Hãy vững tin hướng về tương lai vì bên cạnh em đã có anh mở đường.
Chúc em vạn điều suôn sẻ, vững chãi tiến về phía trước.
Và đừng…quên trân quý thời gian, em nhé!"
Nói xong, anh nhẹ nhàng đeo chiếc đồng hồ vào cổ tay trắng noãn, rồi khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.
Rất đẹp và rất hợp. Bảo Khang ngắm nghía rất đỗi hài lòng nên chẳng muốn buông.
Hoàng Diệp cảm động. Đời này chỉ có mỗi anh mới trân quý bàn tay cô đến thế! Cô cũng muốn ban cơ hội cho anh được nắm lâu hơn. Nhưng thấy anh quỳ mãi, cô cũng xót.
“Sếp cầm đủ chưa?”
“Cầm hết đời còn sợ thiếu!”
“Vậy anh mau đứng lên, chúng mình qua bên chiếc xích đu…rồi em lại cho anh cầm!” Chứ cả đời mà quỳ gối như thế này, cô e quả đào ngọt này không phải đào trường thọ!
“Thật không?” Anh sợ cô dụ.
“Thật!”
Bảo Khang cười, tranh thủ cơ hội: “Vậy em mau đeo vào cho anh!” Anh đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đôi còn lại.
“Anh đúng là…chúa cơ hội!” Hoàng Diệp xỉa ngón tay dài vào giữa trán anh.
“Vậy em có thương tình mở riêng cho anh một lối không?”
Cô nhìn sâu vào đôi mắt sốt sắng chờ mong của anh, rồi từ từ nói: “Mọi việc tùy duyên. Nếu định mệnh đời anh là em thì cho dù em có chạy lên trời cũng không thoát!”
“Nhất định rồi!” Bảo Khang kiên định lặp lại rõ ràng: “Em chính là định mệnh đời anh!”
“Vậy cho bà mệnh hỏi ông định: Ông còn muốn quỳ đến bao giờ?”
Bảo Khang hiểu ý cô muốn nói gì. Anh liếc nhanh đôi chân cô. Rồi chẳng cần đợi lâu thêm dù chỉ một giây. Anh đứng lên, bế cô đi về chiếc xích đu tình yêu, và không ngừng tranh thủ bồi thính: “Em nhớ nha: Ông định luôn ở bên bà mệnh!”
“Thế…ông định có sẵn sàng chiều ý bà mệnh không?”
Dù đang say ngọt nhưng Bảo Khang cũng còn rất tỉnh. Anh nhìn cô: “Ngoại trừ bắt anh xa em. Cái gì anh cũng okê!”
Như vậy thì còn gì bằng.
“Phân em dạy những lớp cuối khối 11 và cho em chủ nhiệm lớp 11A10.” Lúc chiều, cô tìm hiểu kĩ rồi. Từ lớp A7 đến A10 học sinh rất yếu môn toán. Và đích thực, lớp 11A10 có hơn phân nửa học sinh tỏ ý bất hợp tác với giáo viên.
Hoàng Diệp tin, trái tim của cô đủ sức hóa ngoan lũ học trò tinh nghịch này.
Bảo Khang dừng bước. E ngại nhìn cô lo lắng.
Hoàng Diệp mỉm cười, véo má anh: “Em muốn xóa hai chữ ‘cá biệt’ ra khỏi lớp này!”
Nhà trường cũng như gia đình: Phân biệt đối xử giữa các con sẽ vô tình làm tổn thương sâu sắc đứa kém may mắn đó!