Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 52



Vì sao có cuộc gặp gỡ này?

Mọi chuyện bắt nguồn từ chiếc thẻ Bảo Khang ‘thưởng nóng’ cho mẹ Thẩm Dĩ Phong.

Tạm khỏe sau vài ngày nằm viện. Số tiền dành dụm để thăm nuôi con trai đã dùng thanh toán viện phí hết sạch. Nhà không còn để mà về. Bà ta tìm công việc rửa bát thuê ở phố. Trước khi bắt tay vào làm, bà ta muốn đi thăm con thêm lần, mang cho con ít đồ ăn ngon. Theo lời chỉ dẫn của bà chủ, bà ta đến một cây ATM rút tiền.

Khổ nỗi hồi giờ bà ta không có sài thẻ nên loay hoay mãi vẫn không biết làm như thế nào?

Vẻ mặt ngờ nghệch của bà ta rơi vào cặp mắt gã trai đang đứng bên ngoài chờ tới phiên giao dịch.

“Cháu là nhân viên ngân hàng, bác cần cháu giúp gì không ạ?”

“Ôi may quá! Cháu kiểm tra giúp bác trong thẻ này có bao nhiêu tiền, rồi rút hết giúp bác nhé!”

Chỉ cần vài thao tác, gã đã biết số tiền trong tài khoản.

Một trăm triệu!

Một số tiền đủ kích hoạt lòng tham của gã.

“Tài khoản 0 đồng bác ạ!” Gã dúi vào tay bà ta một vật rồi nhanh chóng lên chiếc phân khối lớn rời đi.

Không thể nào! Bà ta ngớ ra một hồi rồi xăm soi lại chiếc thẻ. Lúc này mới phát hiện vật mình cầm chỉ là một cái card visit.

Theo dòng địa chỉ trên card, bà ta lần đến một nơi. Hơn nửa tiếng đồng hồ bị người đàn ông có tên trên card cho ăn chửi te tát vì tự nhiên có bà già khùng tìm tới đòi tiền. Bà ta bí đường bèn vào trụ sở công an báo án.

Cùng lúc này, điện thoại của Bảo Khang liên tục nhận tin nhắn trừ tiền trong tài khoản thẻ mà anh đã biếu cho mẹ tra nam. Của đã cho người. Tiêu nhiều hay ít là việc của bà ta, anh không quan tâm.

Tuy nhiên, bên lực lượng chức năng thì khác. Họ đang theo dõi tên Long xăm vì nghi ngờ hắn là một mắc xích trong đường dây mua bán, sử dụng trái phép chất ma túy.

Tại một trụ ATM, khi hắn đang làm cuộc giao dịch, hai viên cảnh sát hình sự đã tóm gọn hắn.

Vì tên chủ tài khoản là Nguyễn Bảo Khang nên anh có mặt ở đây. Sau một tiếng đồng hồ trình bày cặn kẽ với viên cảnh sát, Bảo Khang được phép ra về.

Vừa bước ra, mẹ Thẩm Dĩ Phong thấy anh, bà ta nhào tới: “Giờ tôi nhớ cậu là ai rồi! Nhìn mặt không đến nỗi nào vậy mà lừa một bà già!”

“Bà thím ăn nói cho cẩn thận!”

Bà ta phỉ nhổ, quát thật to muốn bay luôn nóc đồn cảnh sát: “Cẩn thận cái con khỉ! Nói, vì sao cậu cho tôi chiếc thẻ 0 đồng?”

“0 đồng? Vậy là bà bị nghiệp nặng rồi! Nên không có phước hưởng phúc của Hoàng Diệp. Tôi nói cho thím biết, trong thẻ đó…có một trăm củ!”

“Một trăm triệu á?” Bà ta kích động hét lớn.

“Đề nghị giữ trật tự!” Viên cảnh sát bàn bên nghiêm giọng: “Mời bác qua đây!”

“Cháu ơi, tiền trong thẻ của bác…!”

Anh chiến sĩ lấy làm tiếc thông báo cho bà ta: “Một trăm triệu trong thẻ của bác đã bị tên Long rút sạch còn 0 đồng!”

“Còn 0 đồng?” Nếu chớt được bà ta tự nguyện chớt. Chứ sống trong hối hận, trong tiếc nuối, bà ta không ăn nổi cơm!

Trong lúc khó khăn. Mất một xu cũng tiếc. Huống hồ…một trăm triệu. Của vào tay, miếng ăn đã vào mồm. Vậy mà: “Sao số con khổ dữ nè trời! Hu hu hu…” Bà ta tiếc đứt ruột, đấm liên tiếp vào đầu mình gọi trời gọi đất.

Đúng lúc, tên Long di lí đi ngang qua, bà ta điên tiết nhào tới xỉa xối chửi: “Đồ cô hồn các đảng. Đồ trộm cướp, lưu manh! Đồ thất đức! Trả tiền lại cho tao!”

Nếu không bị còng và đi giữa hai viên cảnh sát, tên Long thật muốn tống một cú đấm vỡ mồm bà già ác khẩu.

Hoàng Diệp vừa đến vô tình chứng kiến tất cả. Cô chưa biết nói sao thì nghe tiếng cậu học sinh khóc gọi anh trai: “Anh Hai!”

Nghe tiếng em. Long quay lại nhìn Hùng. Đáy mắt kẻ phiêu bạt giang hồ dậy sóng tình thân, gã chỉ kịp dặn: “Ráng học nha! Rồi anh về!”

Trái Đất đúng là quay tròn. Gã trai có hình xăm mãnh hổ ở bắp tay, gã trai bao của nhân tình Thẩm Dĩ Phong…gã tráo đổi chiếc thẻ ATM lấy đi một trăm triệu…thế mà là anh trai của Hùng.

Sự thật này khiến Hoàng Diệp quá đỗi bàng hoàng! Trong đáy mắt cô giờ này chỉ còn duy nhất một hình ảnh. Đó là vẻ mặt đau buồn, liêu xiêu không định hướng của Hùng.

“Anh à? Anh…Hai?” Tiếng Hùng khóc gào gọi anh làm Hoàng Diệp không cầm được nước mắt. Tình cảnh bi đát giữa hai anh em trai như thế này cô chưa thấy thực tế bao giờ.

Cô bùi ngùi nhớ lại lời cô học trò, lớp trưởng lớp 11A10: "Ba mẹ Hùng ly hôn từ khi Hùng 5 tuổi. Họ bỏ anh em Hùng ở lại với bà nội, vì mỗi người đều đã có gia đình riêng. Hai năm sau bà nội bạn ấy mất. Anh Long phải bỏ học sớm để đi làm nuôi em trai. Tuy cuộc sống khốn khó nhưng anh Long rất thương Hùng. Và ngược lại Hùng cũng rất thương anh trai.

Trước đây, Hùng học rất giỏi nhưng từ khi lên lớp 10, cậu ấy phải đối mặt với nhiều lời dè bỉu từ bạn bè và thầy cô nên…mới sinh ra chống đối."

Lúc nghe những lời này, trái tim Hoàng Diệp như có một bàn tay vô hình bóp chặt. Cô thấy thương cho hai phận đời mong manh.

“Hùng à!” Cô lại gần em học sinh, nắm hai bờ vai đang không ngừng run lên bần bật, cô ôm em ấy, vỗ về nhè nhẹ trấn an: “Nín đi! Còn có cô đây! Rồi mọi chuyện sẽ ổn! Anh Hai em sẽ về nhanh thôi mà!”

Về nhanh ư?

Ngàn lời ngọt của người dưng sao đổi được một lời của tình thân? Hùng càng nghe càng khóc lớn. Lúc nãy, cậu đã dò hỏi sơ qua rồi. Anh Hai cậu vừa phạm tội mua bán, sử dụng chất ma túy, vừa cướp tài sản…thì làm sao mà về sớm đây?

Thế giới trong mắt cậu chỉ có anh trai. Giờ anh cậu đã ra nông nỗi này, cậu biết phải làm sao đây?

“Cô Diệp, em xin cô…hãy cứu giúp anh Hai em.”

“Em yên tâm! Thầy sẽ tìm mọi cách giúp đỡ anh Hai em giảm án!” Không biết Bảo Khang đến bên từ lúc nào, anh ôm hai cô trò, vỗ vai Hùng an ủi cậu học trò: “Đừng khóc nữa! Nước mắt chẳng giúp ích được gì cho em đâu! Nó chỉ cho thấy sự bất lực, yếu đuối trong em thôi! Nam tử hán đại trượng phu phải mạnh mẽ lên. Biến đau thương thành động lực.”

Không biết em ấy nghe hiểu được tới đâu. Lát sau, tiếng khóc Hùng nhỏ dần, rồi im bặt.

Hoàng Diệp giơ ngón tay cái tỏ ý khen anh.

Bảo Khang cười. Cô sao biết được, vừa rồi anh lấy kinh nghiệm thất tình của mình để động viên học sinh.