Trường kì kèo mặc cả mãi, cuối cùng thỏa thuận tạm dừng gặp mặt của chúng tôi phải hoãn lại sau Tết Dương, trong mấy ngày nghỉ Tết, tôi vẫn qua nhà anh nấu cháo và chăm sóc anh tới khi anh khỏi bệnh.
"Ha ha ha há há há!!!" Châu Anh và Trang ôm nhau cười nghiêng ngả, "Tỏ tình không thành công lại còn được tặng thêm vé cách ly 1 tháng... Trò cười thế kỷ!!"
Đã một tuần kể từ lần cuối tôi và Trường gặp nhau, giờ tôi đang ở nhà của Khánh - người yêu Châu Anh. Tối nay Khánh có việc ra ngoài nên Châu Anh rủ tôi và Trang qua ăn cơm.
Tôi ôm gối ngồi cuộn lại một góc trên sô pha, chậm chạp nhấm nháp cốc trà táo đỏ, kể cho Châu Anh và Trang nghe về tình huống tỏ tình cực kỳ thiếu thành ý của Công Trường.
"Thế là Trường bị từ chối rồi à?" Khánh từ trong phòng ngủ đi ra, khóe môi cong lên, ánh mắt hướng về phía Châu Anh, "Bảo sao lần trước tự dưng thằng Trường nhắn tin hỏi anh ngày xưa hai đứa mình yêu nhau như nào."
Châu Anh tủm tỉm đứng dậy, giúp Khánh chỉnh lại cổ áo măng-tô:
"Anh dạy thế nào mà để bạn em bị từ chối rồi này, Chi còn cấm không cho Trường gặp mặt trong một tháng nữa kia kìa."
"Thầy giỏi mà trò kém quá thì đành chịu thôi." Khánh cúi đầu thơm nhẹ lên gò má Châu Anh, quay sang nhìn tôi cười cợt, "Tí nữa tôi đi uống với Công Trường nhà bạn đấy, có muốn chuyển lời gì không?"
Trang vừa gặm chân gà vừa ngẩng lên nói:
"Nhắc thằng Trường hộ Chi là tuần này nhỏ Thùy Trang đã đi bệnh viện khám tổng quát hai lần rồi đấy, tìm cớ khác đi, đổi mới sáng tạo lên."
Châu Anh che miệng cười khúc khích, tôi cũng mím môi cười.
"Tao xấu hổ hộ nó luôn đấy." Khánh đảo mắt, quay sang dặn Châu Anh, "Đừng uống đồ uống có cồn nhé, anh để nước ép trong tủ lạnh đấy, đợi bớt lạnh hẵng uống."
"Anh cũng uống ít thôi nhé." Châu Anh nhón chân quàng khăn quanh cổ giúp Khánh, "Bao giờ về thì gọi em đến đón."
"Dạ, anh biết rồi." Khánh mỉm cười bẹo má Châu Anh, gật đầu chào chúng tôi, "Tôi đi nhé, hai bạn cứ tự nhiên như ở nhà, đừng ngại gì cả."
Sau khi Khánh ra ngoài, chúng tôi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Châu Anh kể, Khánh không thích ăn nội tạng động vật và không cho con bé ăn đồ dầu mỡ chiên rán nhiều, lâu dần nó cũng bắt đầu ăn uống thanh đạm hơn, nên hôm nay con bé chiêu đãi chúng tôi toàn đồ luộc và đồ hấp.
"Sao mày ngoan thế hả Chanh?" Trang xếp sủi cảo vào xửng hấp, lắc đầu, "Mày phải có chủ kiến lên chứ, nó là người yêu mày chứ có phải bố mày đâu."
"Hmm... Tao thấy Khánh đúng mà, xây dựng thói quen sinh hoạt tốt thì cơ thể mình khỏe mạnh hơn thôi." Châu Anh nhún vai, cho trứng cút lộn vào một chiếc nồi to để luộc, "Thực ra bình thường Khánh chiều tao lắm, nhưng có một số thứ anh ấy lại khó tính cực, không nghe theo không được... Thi thoảng tao hơi sợ Khánh."
"Thi thoảng hơi sợ thôi á?" Tông giọng của Trang đột ngột cao lên, hai mắt mở to, "Chỉ cần ở gần Khánh Nguyễn trong phạm vi 50m là tao lạnh sống lưng rồi."
Nói đoạn, Trang đưa mắt sang nhìn tôi tìm kiếm sự đồng cảm:
"Mày cũng thấy rén Khánh Nguyễn đúng không?"
"Ừ, công nhận." Tôi nghiêm túc gật đầu, "Nhìn Khánh tao cứ nhớ đến sếp cũ của tao." Mặc dù sếp tôi năm nay đã ngoài 50 và chú ấy có hai đứa con nhiều tuổi hơn cả tôi.
"Thế hả?" Châu Anh bật cười, dùng muỗng nghiền nát me trong bát tô sứ, "Lạ nhỉ... Khánh có làm gì đâu?"
Tôi và Trang đồng thời im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Khánh tạo cho tôi cảm giác cậu ta luôn toan tính âm mưu gì đó trong đầu, mặc dù cậu ta chưa bao giờ thực sự làm điều gì đáng sợ trước mặt tôi, nhưng tôi biết chắc cậu ta không phải người đơn giản. Thi thoảng tôi mới gặp Khánh đôi ba lần, chủ yếu Khánh xuất hiện cùng với Châu Anh, tôi chỉ cần tận lực tránh va chạm hay xung đột với cậu ta hết mức có thể là được.
"Chẳng biết nữa, bọn tao cứ sợ vậy thôi." Tôi đổi chủ đề, quay sang dò hỏi Trang, "Mày với bạn Golden... à nhầm Gia Đăng sao rồi?" Thứ lỗi cho tôi, mấy hôm nay Trang cứ gọi Gia Đăng là Golden suốt (vì sợ người quen nghe được đánh giá) nên tôi cũng bị lậm theo.
"... Golden chỉ là một con chó vàng vừa đần vừa ngố, petshop bán 10 củ một con." Trang cố tỏ ra tự nhiên, giả vờ lảng sang chuyện khác, "Mày cho bọn tao ăn thịt luộc hả Chanh?"
"Bảo sao mày cứ để ảnh đại diện Zalo là chó Golden." Châu Anh tủm tỉm cười, "Thịt luộc chấm mắm tép ngon lắm đấy, nếu mày không thích ăn thịt luộc thì tao trộn lên với xoài và rau thơm cũng được."
"Ơ... Sao đã đổi ảnh rồi?" Tôi giơ điện thoại lên cho Châu Anh xem, sau đó chúng tôi ép Trang vào một góc, tra hỏi, "Sao ảnh đại diện chuyển từ Golden sang cỏ cây hoa lá thế này? Mày thay lòng đổi dạ rồi à? Chihuahua thì sao?"
Châu Anh quay sang hỏi tôi:
"Chihuahua là ai?"
"À..." Tôi nhịn cười trong cảm giác tội lỗi, "Chihuahua là biệt danh Trang đặt cho Hoàng, bạn thân của Trường ở HAU." Tôi ngẫm nghĩ, bổ sung thêm, "Á khoa đầu vào khối V, cũng đẹp trai."
Tôi và Châu Anh dụ dỗ đe dọa mãi, cuối cùng Trang mới chịu kể cho chúng tôi nghe.
"Lần đầu tiên trong đời Dương Thu Trang gặp một người khiến cô ấy câm nín." Trang thở dài như người từng trải, sau khi kể lể một đống vấn đề đáng ghét của Gia Đăng (cụ thể là nhạt), "Hồi cấp Ba ngồi cạnh con Chi ít ra tao vẫn được làm chính mình..."
Tôi cười, trêu:
"Ít ra nếu tao không hiểu mày nói gì thì tao sẽ im lặng thay vì chụp màn hình gửi cho anh em bạn bè và thắc mắc "Sao nhỏ này nói nhiều thế? Nó nói vậy là có ý gì?"."
"Nó chụp gửi cho cả Hoàng nữa... Nó bảo là nó thấy hơi sợ tao vì tao nói nhiều quá... Nhưng tao đã kịp nói gì đâu?" Trang đập đầu vào vai tôi, "Thằng Hoàng trêu tao mấy hôm nay rồi huhu... Tại sao Golden lại làm vậy với tao nhỉ? Tao cũng hài hước xinh xắn dễ thương thông minh sáng dạ mà? Ai gặp tao cũng quý tao cơ mà..."
"Không, tao vẫn cảm thấy kế hoạch làm quen của tao quá hoàn hảo." Châu Anh lắc đầu, suy tư, "Chắc chắn đoạn sau sai sót ở đâu đó, cụ thể mày đã nhắn những gì hả?"
"Tao cũng tự thấy tao hài hước." Trang gật gù, "Cho nên vấn đề không phải ở tao, chắc chắn do Golden quá nhạt nhẽo để hiểu được sự thâm sâu huyền ảo trong câu đùa của tao, quan trọng là nó còn chụp màn hình tin nhắn gửi lung tung." Trang khẽ hắng giọng, "Hmm... Thực ra con gái bọn mình cũng hay làm thế, nhưng tao là đứa tiêu chuẩn kép nên tao cho nó cút rồi."
Châu Anh há hốc mồm:
"Thế cũng được nữa hả? Bảo sao mày sống 21 năm chưa yêu ai bao giờ, hóa ra có bí quyết cả."
Tôi che miệng cười, lắc đầu:
"Người thích mình thì mình chê, còn người mình thích thì mình dọa họ sợ."
Nhìn Trang vẫn vui vẻ hồn nhiên, tôi cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Có lẽ Trang không phải người nghĩ nhiều và quá đặt nặng tình cảm, hoặc cách Trang thể hiện ra ngoài khiến mọi người cho rằng nó đơn giản vô tư.
Tôi là đứa dễ mất năng lượng, chỉ một chuyện không vui nhỏ xíu cũng có thể khiến tinh thần và thể xác tôi uể oải suốt cả buổi chiều. Mỗi ngày tôi phải vật vã tìm cách để có suy nghĩ và tư tưởng lạc quan, có lẽ vì vậy nên tôi dễ bị thu hút bởi người tỏa ra nguồn năng lượng tích cực. Đó là lý do tôi thích ở cạnh Trang, bởi tôi có thể hoàn toàn thoải mái bộc lộ bản thân mà không phải dè chừng hay sợ bị mất năng lượng.
Một đám con gái ngồi với nhau, chủ đề bàn tán ưa thích chắc chắn luôn xoay quanh làm đẹp, phim ảnh, và chuyện tình cảm. Châu Anh và Trang đều ủng hộ quyết định của tôi, Trang thấy bất bình vì tôi phải đơn phương Trường quá lâu nên đơn thuần không muốn Trường "có được" tôi quá dễ dàng, còn Châu Anh lại có cách nhìn khác.
"Chuyện tình cảm mà, mỗi người mỗi khác, không thể đánh giá vội vàng hay chậm chạp được, nếu mày từ chối nghĩa là trong lòng vẫn còn thấy vướng mắc, hoặc cảm thấy tình yêu của Trường chưa đủ." Châu Anh cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ, bày ra đĩa, "Thực ra Trường xác định rõ tình cảm rồi mới dám tỏ tình đấy, nhìn nó hấp tấp vậy thôi chứ chắc chắn nó thích mày lắm. Nhưng mình là con gái mà, mình bị cái hay suy nghĩ linh tinh và thiếu cảm giác an toàn, thằng Trường còn mập mờ với mày rõ lâu, biết là người ta cũng cần thời gian nhưng mình cứ giận dỗi vậy đó."
Chúng tôi giải quyết xong bữa tối, giờ thì ba đứa đang ngồi xem ti-vi trên phòng khách. Trang nghe Châu Anh nói xong thì gật gù, con bé dùng nĩa xiên một miếng dưa, vỗ vai tôi:
"Mày quyết định cách ly thằng Trường một tháng là hợp lý đấy, coi như thử thách nó. Nhiều thằng tỏ tình không được là quay sang tán con khác liền chứ không kiên trì được đâu. Tất nhiên bố Trường của tao không phải người như thế nhưng nhìn nó đau khổ quằn quại trong 1 tháng tao vui lắm."
Tôi cười khẽ, đột nhiên thấy nhớ Trường da diết. Châu Anh nói đúng, lúc đầu tôi từ chối Trường vì tôi vẫn chưa cảm nhận được rõ ràng tình cảm của anh, và bởi anh đã mập mờ với tôi quá lâu nên tôi trở nên vô cùng bất an, tôi không muốn anh đến với tôi vì lòng thương hại hay sự xúc động nhất thời. Đến khi anh bộc bạch nỗi lòng, khiến tôi bắt đầu tin rằng anh thực sự yêu tôi, tôi chợt trở nên ngang ngược và trẻ con, bao nhiêu cảm giác tủi thân ấm ức tôi từng âm thầm chịu đựng khi đơn phương anh đột ngột bùng lên. Hình phạt không gặp nhau 1 tháng chỉ là do giận dỗi nhất thời, giờ thì tôi bắt đầu hối hận và muốn được gặp anh kinh khủng. Tôi não nề thở dài, chẳng rõ bản thân đang làm khó Trường hay tự làm khó chính mình nữa.
Nửa tiếng sau, điều ước của tôi trở thành sự thật.
Khánh đưa Trường về nhà trong trạng thái say khướt, cậu ta để tôi đỡ Trường, nói với giọng bất lực:
"Nó uống nhiều quá nên tao phải mang về nhà, mày đỡ nó vào phòng ngủ phụ đối diện phòng tắm giúp tao nhé."
Trong nhà Khánh có tận bốn người tỉnh táo (tính cả tôi) mà để một mình tôi đỡ Trường thì có vẻ không hợp lý lắm, tôi đang định mở miệng nhờ ai đó giúp thì Khánh đột nhiên gục ngã vào người Châu Anh, tông giọng thay đổi hoàn toàn:
"Bé Chanh ơi... Anh chóng mặt quá..."
Châu Anh nửa ôm nửa đỡ Khánh vào phòng ngủ, mắng yêu:
"Em đã bảo anh uống ít thôi mà không nghe, sao không gọi em đến đón?"
"Anh gọi xe được mà... Đêm hôm để em ra ngoài một mình anh không yên tâm."
Tôi và Trang đứng ở ngưỡng cửa nhìn nhau khoảng vài giây, sau đó Trang tự gõ đầu mình, chạy vào bếp:
"Để tao đi nấu canh giải rượu, chắc là tốn nhiều thời gian lắm đây..."