Trước Khi Anh Đến

Chương 9: Nguyễn Công Trường là đồ Tồi



Hoàng nhún vai, kéo Trường lại gần:

“Chủ nợ của mày cắt đấy.”

“Sao? Mày có ý kiến gì?” Trường nhướng mày, hàng mi dài hơi cụp xuống, giọng nói nửa trêu ghẹo nửa thách thức.

“...” Trang cười gượng, nó đưa mắt nhìn tóc của Minh Hoàng một lần nữa, miễn cưỡng nói: “Thực ra trông cũng mát mẻ, gọn gàng, rất là... hmm... có tính nghệ thuật.”

Minh Hoàng bật cười, không thèm bắt bẻ Trang, đưa túi đồ cho nó:

“Thịt băm và rau của mày này.”

Trang xách đồ chạy xuống bếp, còn tôi dẫn Trường và Hoàng vào phòng khách, bối rối hỏi:

“Vừa nãy các cậu mua đồ nấu cháo hết bao nhiêu...”

“Đấy là quà thăm bệnh của bọn tớ mà.” Trường ngắt lời, đưa túi quýt cho tôi, “Sớm khỏi bệnh nhé.”

“Con Trang bảo bọn tớ không được mua cam nữa, tại nó mua rồi.” Hoàng ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười, “Rất cảm ơn cậu đã nhiệt tình giúp đỡ cả nhóm, không có cậu bọn tớ chẳng biết phải làm sao nữa.”

“Đều là bạn bè cả.” Tôi lắc đầu, rót nước cho Trường và Hoàng.

“Mấy đứa kia không đến à?” Trang từ dưới bếp đi lên, cắt ngang câu chuyện của chúng tôi, “Tao tưởng kiểu gì Kiều Nhật Minh cũng đến cơ.”

Hoàng cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm nhỏ, từ tốn trả lời:

“Ánh Dương với An Thi về quê từ chiều thứ Sáu, còn thằng Minh thì...” Hoàng ngừng lại, liếc nhìn khuôn mặt không nhiều cảm xúc lắm của Trường, đôi mắt hơi cong lên, “Chuyện dài lắm, nói chung là bạn Trường của mày không cho nó đến đây đâu.”

Căn hộ Giang cho tôi thuê không rộng lắm, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, bếp và nhà vệ sinh cùng một gian, thế nhưng ở một mình vẫn có vẻ trống trải. Bỗng dưng nhà có thêm ba vị khách, căn nhà trở nên ấm áp hẳn lên.

“Mấy hôm nay Trang ở đây với Huyền Chi à?” Hoàng tựa nửa người lên ghế sô pha, cau mày nhìn Trang đang loay hoay gọt vỏ táo, cả khuôn mặt và ánh mắt lộ rõ vẻ chê bai, “Thôi mày đưa dao đây anh mày gọt cho, đợi mày gọt xong chắc còn lõi táo.”

“Mời.” Trang không hề do dự đưa dao cho Hoàng, vươn tay lấy một quả quýt đã rửa sạch trên đĩa, trả lời câu hỏi của cậu: “Tao đến nhà con Chi từ tối qua, có mỗi mình nó ở đây.”

“Một mình cậu thuê căn chung cư mini này à?” Giọng nói của Trường thoáng chút ngạc nhiên.

“Ừm.” Tôi gật đầu, ngồi tựa vào người Trang, “Căn hộ này là của một bạn học cùng khoa với tớ, bạn ấy không muốn cho thêm người thuê nữa vì thi thoảng sẽ ghé qua đây, bù lại giá nhà chỉ bằng một nửa giá thị trường và khá gần công ty Luật tớ đang thực tập.”

“Ở một mình cũng thoải mái.” Hoàng gật gù, cắt táo thành những miếng rất đẹp ra đĩa, “Nhưng con gái ở một mình nhiều vấn đề lắm.”

“Trộm vía khu này an ninh tốt, ở đây toàn dân văn phòng hoặc sinh viên thôi.” Tôi mỉm cười, vòng tay ôm Trang, “Tớ bị ốm còn có người đến tận nơi chăm sóc nữa.”

Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc, tới khi Trường và Hoàng chuẩn bị về thì trời lại đổ mưa. Tôi đi ra mở cửa sổ, hơi ẩm và không khí lạnh ngay lập tràn vào phòng. Ngoài trời mưa tầm tã, vài giọt mưa lạnh băng từ bên ngoài hắt vào mặt, vào cổ khiến tôi vô thức rùng mình. Tôi ngó đầu ra bên ngoài, cơn mưa như phủ lên cả thành phố một tấm màn mỏng, từ tầng 8, tôi vẫn có thể nhìn thấy con đường tắc cứng phía dưới tòa nhà.

“Nhìn gì đấy?” Giọng nói trầm ấm của Trường bất ngờ vang lên phía sau, anh dùng một tay nhẹ nhàng kéo tôi đứng lùi lại, tay kia đóng cửa sổ, “Ốm nặng hơn bây giờ.”

Tôi giật mình quay đầu lại, nhận ra Trường đang cách tôi rất gần, gần tới mức tôi có thể cảm nhận được nhịp thở và nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cao lớn của anh. Mùi nước hoa nam dễ chịu cứ mãi quẩn quanh chóp mũi, mê hoặc tâm trí. Có lẽ Trường cũng nhận ra khoảng cách bất thường giữa hai chúng tôi, anh đứng lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt thoáng vẻ mất tự nhiên. Tôi không cần soi gương cũng biết hai má đang ửng hồng như thoa phấn, tôi tự an ủi mình có lẽ Trường không phân biệt được đâu là đỏ mặt do ngại, đâu là đỏ mặt do bị ốm, tỏ ra bình tĩnh ngước mắt nhìn anh:



“Trời đang mưa to lắm, còn tắc đường nữa, hay các cậu ăn tối ở nhà tớ luôn nhé? Đợi ngớt mưa hẵng về.”

Trường có vẻ do dự, tôi biết anh sợ tôi phiền.

“Lâu lắm rồi mới có bạn đến thăm tớ đấy, ở lại ăn tối với tớ nha?” Tôi khẽ mím môi, cố khiến cho giọng nói trở nên tha thiết, “Ở tầng 1 tòa nhà này có một quán Hàn ngon lắm, mình mua mang về cũng được.”

“Tớ đồng ý.”

Tôi quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, trông thấy Minh Hoàng đang chống cằm quan sát tôi và Trường bằng vẻ mặt thích thú. Tôi vờ như không thấy ánh mắt hóng chuyện của cậu ta, mỉm cười mở điện thoại, không cho Trường cơ hội từ chối:

“Các cậu có muốn đặt về không? Tớ mời.”

Cuối cùng cả nhóm quyết định để Trường xuống tầng một mua ba suất mỳ cay, một mình tôi phải ăn cháo.

“Thật vô nghĩa...” Tôi thở dài khuấy bát cháo thịt băm đặc sánh, “Tao cũng muốn ăn mỳ.”

“Nhưng rất tiếc mày đã để tao nhìn thấy đống thuốc dạ dày trong ngăn kéo.” Trang lườm tôi, quay sang nói chuyện với Hoàng, “Sao tự dưng mày lại cắt tóc thế? Kiểu tóc cũ nhìn hơi nghiện nhưng ít ra... ờm, ít ra người ta sẽ không hiểu lầm mày mới ra tù.”

Thực ra crew cut rất kén mặt, phần lớn con trai để kiểu tóc này đều trông ngố ngố và bị dìm bớt vài phần nhan sắc, ví dụ như Park Seo-joon khi đóng nam chính trong Itaewon Class. Công tâm mà nói thì tóc của Hoàng không quá tệ, có lẽ do cậu ta có gương mặt khá góc cạnh và ưa nhìn, cũng có thể do khí chất, tôi thấy cậu ta để crew cut rất hợp.

Hoàng không hề giận, cậu ta chỉ cười cười vò rối tóc Trang:

“Sao hồi trước thằng Trường để tóc này không thấy mày chê?”

“Mày có cho tao vay tiền đâu.” Trang bĩu môi, nghiêng đầu tránh khỏi tay Hoàng, lấy điện thoại từ trong túi áo, nhào ra chỗ tôi, “À đấy, tao cho mày xem ảnh Nguyễn Công Trường hồi năm nhất, bạn Trường của mày hồi đấy chiến lắm, không giản dị ngoan ngoãn như bây giờ đâu.”

Trang vào page confession của HAU, tìm từ khóa Nguyễn Công Trường, kéo một lúc mới đến bài viết năm 2020.

“Đợt này có mấy page đăng lại cái ảnh này cơ, thằng Trường bị khủng bố tin nhắn đến mức phải khóa Facebook, followers trên Ig tăng vài nghìn trong một đêm.” Trang để tôi tự xem ảnh, chậc lưỡi, “Nó được nhiều người tán lắm, mỗi lần gặp là tao lại thấy nó đi với một bạn hot girl khác.”

Tôi cười cười, không lấy làm ngạc nhiên, tập trung ngắm nhìn bức ảnh. Lúc này trường Kiến Trúc đang học quân sự, sinh viên mặc đồng phục quốc phòng xanh lá, đứng xếp hàng tập trung dưới sân. Rõ ràng trong ảnh có rất nhiều người, nhưng tôi chỉ cần thoáng liếc qua là có thể nhìn thấy Trường. Có lẽ bởi chiều cao nổi bật, bởi mái tóc xám bạc như phát sáng dưới ánh nắng gay gắt, cũng có thể do khí chất ngạo nghễ cùng khuôn mặt đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc kỳ công.

“Mày nói thế mang tiếng bạn tao.” Hoàng gõ nhẹ vào đầu Trang, nghiêng người ngó vào màn hình điện thoại trên tay tôi, “Thằng Trường chỉ yêu có hai bạn thôi, một bạn sinh viên trao đổi gốc Latin, một bạn bên Mỹ Thuật Công Nghiệp, nó yêu đương tử tế lắm.”

“Thế á?” Trang nhíu mày, bán tín bán nghi, “Sao ít thế?”

“Mày tưởng người ta chạy KPI hả?” Hoàng liếc Trang, “Mày yêu bao nhiêu người rồi mà chê ít?”

“Người nghèo thì không được chê tiền à?” Trang không thèm nhìn Hoàng, nó tựa nửa người vào cánh tay tôi, lướt tiếp lên những bài đăng mới hơn, vừa lướt vừa thuyết minh, “Ảnh của thằng này phần lớn là bị chụp trộm chứ nó không bao giờ đăng ảnh tự chụp lên mạng xã hội. Đây là ảnh sân khấu đợt trường tao tổ chức tất niên này, hồi đấy nó còn ở trong Hội sinh viên, giờ nó out rồi. Ảnh này nó bị chụp ở nhà để xe nè...”

Tôi ngăn Trang lại, lướt xuống tấm ảnh dưới cùng trong một bài viết, chỉ vào ảnh chụp một cô gái cao ráo xinh đẹp đang chỉnh lại tóc cho Trường ở phía sau cánh gà sân khấu:

“Đây là người yêu cũ của Trường à?”

“Hmm...” Hoàng có vẻ do dự, câu ta liếc nhìn Trang, cười gượng gạo, “Đây là... ờm, một người từng có mối quan hệ phức tạp với Trường.”

Trang bĩu môi, zoom to ảnh lên, chỉ chờ có thế:

“Nói mẹ là mập mờ cũ đi lại còn bày đặt “mối quan hệ phức tạp“. Tao biết ngay nó có gì đấy với Trương Khánh Như mà, hồi năm nhất đi đâu cũng thấy chúng nó dính lấy nhau, thế mà vẫn không yêu.”

“Tìm hiểu thấy không hợp thì không yêu thôi.” Hoàng nhún vai.



“Gì đấy?” Trường từ ngoài cửa bước vào, nheo mắt nhìn cả ba đứa, “Bọn mày đang nói gì tao à?”

Chúng tôi giật nảy mình, Trang vội vàng tắt điện thoại, còn Hoàng bưng bát cháo nhét vào tay tôi, tỏ ra hối hả thúc giục:

“Chi ăn cháo nhanh lên không cháo nguội mất!”

“Ăn nhanh không chú Trường mắng đấy!” Trang giật lấy thìa, xúc một thìa cháo đầy đưa lên miệng tôi.

Hoàng cũng hùa:

“Ăn đi không là chú Trường ăn hết bây giờ.”

“...”

***

Trường và Hoàng ở lại nhà tôi tới gần 9 rưỡi, chúng tôi xem hết chường trình thời sự và một bộ phim truyền hình dài tập mà trời vẫn chẳng ngớt mưa. Cả hai sợ làm phiền tôi nên không nấn ná thêm nữa, tới khi Trường về được một lúc tôi mới nhớ ra chưa trả áo khoác cho anh.

Tôi vừa định nhắn tin thì màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Công Trường.

“Tớ đây.” Đợi vài giây sau tôi mới ấn nghe máy, “Về rồi à?”

“Ừ, vừa về tới nhà. Tớ quên mất chưa bảo cậu, sáng nay tớ vừa mang hồ sơ giám định đi nộp cho Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, bọn tớ đã liên hệ một vài trang cung cấp thông tin đề nghị book bài trong tháng tới, cậu yên tâm nghỉ ngơi nhé, phần còn lại bọn tớ tự lo được.”

“À... Thế thì tớ yên tâm rồi.” Tôi cười cười, nửa đùa nửa thật, “Vậy là bây giờ cậu không cần tớ nữa à?”

Trang đang ngồi xem ti vi chợt ngoái đầu lại, trố mắt nhìn tôi.

Đợi vài giây không thấy Trường trả lời, tôi bật cười, chuyển chủ đề:

“Áo khoác của cậu vẫn đang ở nhà tớ, để tớ gửi cho Trang mang đến trường cho cậu nhé?”

“Không cần đâu.” Lần này thì Trường trả lời rất nhanh, tôi còn nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm, “Bao giờ gặp cậu đưa tớ cũng được.”

Đây có được xem là một lời hẹn không nhỉ?

Tôi nhéo khuôn mặt hóng hớt của Trang, đứng dậy đi vào phòng ngủ, khóe miệng cong lên:

“Ừm, vậy cũng được. Cậu ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Khiếp, trông cái mặt kìa.” Trang xuất hiện ở cửa phòng từ lúc nào, nó khoang tay tựa vào tường, lắc đầu nhìn tôi, “Khéo đêm nay có người mất ngủ.”

Chẳng biết có phải tại Trang nói gở hay do tôi bị hưng phấn quá độ, đêm hôm đó tôi mất ngủ thật. Tôi nằm trằn trọc trên giường, đột nhiên nhớ về một vài chuyện cũ năm cấp Ba. Nửa tiếng sau, tôi ngồi bật dậy, vươn tay lấy cốc nước đặt ở đầu giường uống một ngụm lớn để bình tĩnh, thế nhưng ngọn lửa trong lòng càng lúc lại càng bùng lên dữ dội.

Trang lần mò trong bóng tối tìm công tắc đèn bàn, nó cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn tôi:

“Sao đấy?”

“Tao vừa phát hiện ra,“ Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Nguyễn Công Trường là đồ tồi.”