Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 82



Chương 82: Ngươi tội gì phải vậy chứ?

Thanh trường kiếm hoàn toàn tan vào máu thịt Biên Trọng Hoa, quanh người hắn cũng bắt đầu nổi lên ánh sáng bạc, lúc đầu Thao Thiết còn hào hứng nhìn Biên Trọng Hoa tự hại mình, bỗng nhiên nó phát giác được điều gì nên lập tức biến sắc, ngoác miệng rộng nhào tới Biên Trọng Hoa đang che bả vai đau đớn.

    Nhưng đã quá muộn.

    Biên Trọng Hoa giơ tay lên, ánh sáng phát ra từ ngón tay lao về phía Thao Thiết nhanh như chớp.

    Thao Thiết gào thét giơ chân chụp lấy nhưng lần này ánh sáng bạc chẳng những không bị nó gạt đi mà trái lại còn đâm xuyên qua chân nó!

    Thao Thiết đau đớn gào thét, hai mắt trợn trừng như sắp nứt, lửa giận ngút trời.

    Biên Trọng Hoa hít sâu mấy lần rồi đứng thẳng dậy, cảm thấy lồng ngực đau buốt, hắn hét lớn một tiếng, tay đè chặt trên ngực ép mình niệm chú, ánh sáng xuyên qua chân Thao Thiết từ trên không trung lao xuống đâm vào hai mắt Thao Thiết.

    Thao Thiết tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, ngoác cái miệng đỏ lòm tanh nồng gào thét xông tới Biên Trọng Hoa!

    Nhưng chỉ một khắc sau, ánh sáng bạc lượn vòng bay đến đâm mạnh vào dưới nách Thao Thiết!

   Dưới nách Thao Thiết có mắt, vừa bị đâm thì máu đen dơ bẩn lập tức tràn ra bốc lên mùi hôi thối, máu rơi đến đâu thì hoa cỏ héo khô đến đấy.

   Thao Thiết phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nó cố tránh thoát ánh sáng bạc đang quấn chặt lấy mình, cuối cùng nuốt chửng ánh sáng kia.

    Nhưng chỉ chốc lát sau Thao Thiết lại thống khổ lăn lộn trên đất, cuối cùng nôn ra một bãi máu thịt cùng với ánh sáng bạc!

    Ánh sáng bạc lại bay lên nhắm vào Thao Thiết đang chật vật sau khi nôn ra máu, cuối cùng Thao Thiết lộ vẻ hốt hoảng, chộp lấy một tảng đá to ném Biên Trọng Hoa, sau đó bỏ chạy thục mạng.

    Ánh sáng bạc phóng tới Biên Trọng Hoa đập nát tảng đá, cuối cùng tan vào thân thể Biên Trọng Hoa.

    Biên Trọng Hoa lại ho ra một ngụm máu, sau đó lảo đảo ngã xuống.

    “Biên Trọng Hoa!”

   Sau lưng có người đang gọi hắn nhưng hắn nghe không rõ lắm.

    Sức nóng không rõ nguyên cớ lan tràn, giằng xé, va chạm trong thân thể hắn khiến toàn thân đau đớn như bị nghiền nát, kỳ thật khi phong ấn trên vai bị gỡ ra thì Biên Trọng Hoa đã ý thức được mình không thể khống chế được sức mạnh này.

    Biên Trọng Hoa muốn phong ấn sức mạnh này lại, hắn cố nén đau đớn đặt tay phải lên hình giao long gần như không còn thấy rõ trên vai trái, ánh sáng bạc đều tụ về bả vai rồi dần biến thành chuôi kiếm, Biên Trọng Hoa nắm chặt chuôi kiếm từ từ kéo ra ngoài, cùng lúc đó ánh sáng bạc càng tụ càng nhiều, hóa thành lưỡi kiếm ở chỗ có hình giao long.

    Nhưng vết thương vốn đã khép lại cũng bắt đầu vỡ ra, máu tươi đầm đìa, toàn thân như bị xé ra làm đôi, cuối cùng Biên Trọng Hoa nhịn không được quỳ rạp xuống đất, vì đau đớn mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

   Ánh sáng bạc hóa thành trường kiếm tựa như cảm nhận được điều gì nên một lần nữa tan vào máu thịt Biên Trọng Hoa!

    Biên Trọng Hoa hoảng hốt, chuôi kiếm trong tay lập tức vỡ vụn thành ánh sáng bạc đâm vào ngực hắn.

   Toàn bộ gân cốt như bị đá tảng nghiền ép, trong thân thể có một sức mạnh vô hình đang gầm thét nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy lối ra.

    Biên Trọng Hoa khổ sở siết tay thành quyền, tay kia bóp chặt cổ mình, chỉ hận không thể ngạt thở để làm dịu đau đớn.

    Bỗng nhiên ai đó nắm lấy cổ tay Biên Trọng Hoa muốn ngăn cản động tác của hắn.

    “Ngươi thế nào rồi?! Ngươi không sao chứ?” Giọng nói quen thuộc đầy bối rối vang lên, Biên Trọng Hoa miễn cưỡng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo sợ của Kỳ Từ.

Điều kỳ quái là sức mạnh trong người Biên Trọng Hoa bắt đầu lắng xuống.

   Đương nhiên Kỳ Từ sẽ không để Biên Trọng Hoa tự hại mình, y gỡ tay Biên Trọng Hoa ra rồi nắm chặt, sau đó đỡ hắn dựa vào mình: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta phải làm gì? Ta phải giúp ngươi thế nào đây? Ngươi có nghe ta nói gì không?”

    Biên Trọng Hoa mơ màng gật đầu với Kỳ Từ, sau đó hôn mê bất tỉnh.

    “Biên Trọng Hoa!” Kỳ Từ cuống quýt gọi to nhưng không sao làm hắn tỉnh lại, trong lúc bối rối cõng người lên định tìm nơi chữa thương.

    Nhưng Kỳ Từ cũng đang bị thương nên đi khập khiễng, vác thêm một người lại càng khó đi hơn, y cắn răng phớt lờ đầu gối mình còn đang chảy máu, lảo đảo cõng Biên Trọng Hoa đi tới thành trấn.

    Y vừa đi hai bước thì đột nhiên thấy phía trước có một người chậm rãi đi tới.

    Kỳ Từ lộ vẻ vui mừng, nghĩ thầm biết đâu có thể nhờ người giúp đỡ, vừa định mở miệng gọi thì chợt đứng khựng tại chỗ.

    Kẻ đi tới nở nụ cười quỷ dị, tay áo bên trái trống không, còn cánh tay phải mọc đầy lông vũ sắc như dao.

    “Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.” Lục Vũ đắc ý cười to, đầu lưỡi hệt như lưỡi rắn, “Ta lặn lội đi theo các ngươi, cuối cùng đã tìm được cơ hội báo thù rồi.”

    Kỳ Từ nhịn không được chửi một tiếng rồi chạy về hướng ngược lại, khập khiễng chạy mấy bước mới phát hiện bốn phía toàn là vách núi cheo leo do Thao Thiết gây ra, đâu còn đường nào để đi?

    “Đừng phí công vô ích nữa.” Trên mặt Lục Vũ đầy vẻ giễu cợt, “Yên tâm đi, ta không có ý định lấy mạng ngươi đâu, chỉ muốn chặt hai cánh tay của kẻ trên lưng ngươi thôi.”

    Kỳ Từ lùi lại mấy bước, ánh mắt lóe lên, lồng ngực phập phồng dữ dội, y quay đầu nhìn vách núi mấy lần, chỉ hận mình không thể mọc cánh ngay lập tức.

    Lục Vũ mất kiên nhẫn vung tay lên, ba cái lông vũ phóng về phía cánh tay và cổ tay Kỳ Từ.

    Kỳ Từ tránh không kịp nên bị lông vũ ghim trúng, vì đau đớn nên không thể cõng nổi Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa rơi từ trên lưng y xuống đất mà vẫn không tỉnh, Kỳ Từ mặc kệ cánh tay và cổ tay đau điếng, vội vàng ôm chặt Biên Trọng Hoa.

    Lục Vũ cười nhạo: “Ngươi tội gì phải vậy chứ?”

    Dứt lời hắn lại vung tay lên, lông vũ đen nhánh hóa thành lưỡi dao.

    Nhưng lần này nhắm vào Biên Trọng Hoa.

    Kỳ Từ vội vàng quay lưng về phía Lục Vũ che chở cho Biên Trọng Hoa, trời đất im lìm, khắp nơi đều là tuyệt vọng, Kỳ Từ nhìn xuống vách núi, nghiến chặt răng hạ quyết tâm.

    Dù sao.....

    Dù sao cũng phải chết một lần!

    Biết đâu......

    Lưỡi dao lông vũ và Kỳ Từ hành động cùng một lúc, lông vũ xé gió lao vút tới, còn Kỳ Từ ôm chặt Biên Trọng Hoa chạy mấy bước lao thẳng xuống vách núi!!!

    Lục Vũ bàng hoàng trừng to mắt, hắn đi nhanh đến bên vách núi nhìn xuống nhưng chẳng còn thấy bóng dáng hai người đâu nữa.

    “Vậy mà...”

    Lục Vũ vẫn chưa hết kinh ngạc, hắn không nán lại thêm mà vội vàng quay người bỏ đi.

    Để lại một nơi ngổn ngang cây khô đá vụn và tàn bại hoa cỏ, tịch liêu im ắng.

    Trời chiều ngả về Tây, hoàng hôn mờ mịt, Dược bà bà khiêng ghế gỗ ngồi cạnh hồ chôn rồng sắc thuốc, mặt hồ phẳng lặng, tà dương rơi xuống trên sóng nước lấp loáng.

    Dược bà bà đã lớn tuổi nên ngồi một lát lại ngủ gật, chợt từ xa có mấy người chạy đến, vừa chạy vừa hô cứu mạng làm Dược bà bà giật nảy mình, nhìn kỹ lại mới thấy sau lưng bọn họ còn kéo theo một chiếc xe gỗ, trên xe có người nằm.

    “Dược bà bà mau cứu người!” Thôn dân dẫn đầu la lên.

    Dược bà bà không dám chậm trễ, vội vàng đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

    “Chúng ta cũng không biết nữa! Hình như ngã xuống từ vách đá, hôm nay có người đi hái thuốc trong núi phát hiện ra!” Một thôn dân giải thích.

    Dược bà bà vội vàng lấy kim châm từ trong ngực ra rồi đi đến trước xe gỗ, vừa định ra tay thì chợt nhìn thấy mặt người kia, lập tức sững sờ: “Đây chẳng phải là......”

    “Đúng đúng đúng, chính là người mấy ngày trước dừng chân ở đây, có hai người rơi xuống nhưng người kia đã tắt thở nên chúng ta không đưa tới đây, trưởng thôn đã bỏ vào quan tài đặt trong từ đường rồi, thôi không nói nữa, người này làm sao bây giờ?”

    “Mau khiêng vào nhà ta đi!”

    Dược bà bà không dám lề mề, bình bình lọ lọ, đao đao châm châm đều lấy hết ra, khó khăn lắm mới giữ được mạng của người trên giường.

    Dược bà bà lau mồ hôi, sực nhớ ra chuyện gì nên vội vàng hỏi: “Người còn lại chết rồi sao?”

    “Đúng vậy.” Thôn dân đáp, “Hình như người chết kia đã dùng thân mình che chở cho người này thì phải.”

    Nói xong thôn dân chỉ vào người trên giường: “Vì vậy người này mới sống sót, còn người kia ngã rất thảm, xương cốt đều gãy nát thì làm gì còn mạng để sống nữa.”

— QUẢNG CÁO —