Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 83



Chương 83: Đến từ đâu thì về lại chỗ đấy

"Hình như người chết kia đã dùng thân mình che chở cho người này thì phải."

"Vì vậy người này mới sống sót, còn người kia ngã rất thảm, xương cốt đều gãy nát thì làm gì còn mạng để sống nữa."

Nói xong thôn dân thở dài thườn thượt: "Đúng là sự đời khó lường, rõ ràng cách đây không lâu còn khỏe mạnh dừng chân ở thôn chúng ta, sao tự nhiên lại cùng rơi xuống vực cơ chứ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, haizz, lúc trước hai người họ còn nghỉ lại một đêm ở nhà bà bà đấy."

"Cái gì?" Dược bà bà thảng thốt nhìn Biên Trọng Hoa trắng bệch nhắm nghiền mắt trên giường.

Nói vậy.......

Người chết kia chẳng phải là Kỳ Từ sao!?

"Ngươi mau dẫn ta đến từ đường xem thử đi!" Dược bà bà đứng phắt dậy thúc giục thôn dân.

Thôn dân tuy không hiểu gì nhưng vẫn đưa Dược bà bà đến từ đường, mà lúc này trưởng thôn cũng đang rầu rĩ.

Khách qua đường lai lịch không rõ này đương nhiên không thể đặt trong từ đường bày linh vị tổ tiên, nhưng chôn đại ở đâu đó hình như cũng không thỏa đáng lắm.

Đang suy tư thì Dược bà bà và thôn dân chạy đến, Dược bà bà liếc thấy quan tài đơn sơ đặt ở góc từ đường liền vội vã đi tới.

Trưởng thôn kỳ quái hỏi: "Sao Dược bà bà lại tới đây?"

"Mở quan tài ra." Dược bà bà nói.

"Hả? Người này chết thảm lắm, thi thể nhìn rất đáng sợ." Trưởng thôn nói, "Dược bà bà còn muốn mở quan tài ra xem nữa sao?"

Dược bà bà kiên định gật đầu.

Trưởng thôn đành phải đẩy nắp quan tài ra, Dược bà bà đi đến nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch, run rẩy thì thào: "Đúng là đứa nhỏ này rồi, sao lại ở đây......"

Mùi máu quá nồng nên trưởng thôn vội vàng đóng nắp quan tài lại rồi lấy ra một vật đưa cho Dược bà bà: "Bạn y đang dưỡng thương ở chỗ bà bà phải không? Đây là di vật của y, phiền bà bà giao lại cho hắn."

Dược bà bà còn chưa hết bàng hoàng, hơn nửa ngày mới hiểu trưởng thôn nói gì, run rẩy đưa tay nhận lấy.

Di vật là một chiếc hộp gỗ bị nứt, trong hộp có một ít hương không biết tên, còn có một tấm lệnh bài dính máu không thấy rõ chữ và một sợi dây đỏ xuyên qua đồng xu.

Trưởng thôn lại rầu rĩ không biết xử trí quan tài thế nào nên nói: "Hay là lập mộ trước đi, lúc đặt chân trong thôn hình như nghe nói y là người kinh thành phải không? Chờ bạn y chữa lành vết thương rồi bảo bạn y đưa quan tài đi."

"Y không phải người kinh thành." Dược bà bà nói, "Thôi đem quan tài này đến chỗ ta đi."

"Hả? Đem đến nhà bà bà sao?"

Dược bà bà gật đầu.

Dược bà bà làm nghề y trong thôn nhiều năm nên rất có uy tín, trưởng thôn thấy thái độ Dược bà bà kiên quyết thì không hỏi thêm nữa mà khiêng quan tài tới đặt trong sân, mấy thôn dân đều cảm thấy để quan tài như vậy hơi kỳ quái nhưng Dược bà bà xua tay nói không sao.

Sau khi xong việc đã là nửa đêm, mấy thôn dân từ biệt Dược bà bà để về thôn.

Dược bà bà vào phòng xem Biên Trọng Hoa thấy hắn vẫn hôn mê chưa tỉnh, thế là lấy từ trong tủ gỗ ra một tập tranh ố vàng cũ kỹ đi ra ngoài.

Chính là tập tranh do Kỳ Như Lan để lại.

Dược bà bà đến cạnh quan tài đưa bàn tay già nua vuốt nhẹ nắp quan tài, luôn miệng than thở: "Sao tự dưng lại như vậy, ta vẫn nghĩ ngươi là đứa trẻ đặc biệt nhưng cuối cùng vẫn không thoát được biến cố và sinh tử, chi bằng đến từ đâu thì về lại chỗ đấy thôi."

Nói rồi Dược bà bà bỏ tập tranh vào quan tài, sau đó chậm chạp đẩy quan tài lên xe gỗ kéo tới hồ chôn rồng, đây là chuyện cực kỳ khó khăn với bà, Dược bà bà kéo một đoạn lại phải nghỉ một lát.

Nhọc nhằn hơn nửa ngày, cuối cùng đã kéo quan tài đến bên hồ, Dược bà bà thở hổn hển nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng dốc hết sức lực kê vai vào đẩy quan tài xuống hồ.

Quan tài chậm chạp trượt vào hồ không hề gây ra tiếng động nào, thậm chí còn chẳng văng bọt nước mà từ từ chìm xuống đáy.

Dược bà bà lại thở dài đánh dấu ven hồ, định sau này sẽ xây một ngôi mộ ở đây, xong xuôi Dược bà bà đứng dậy đi về nhà gỗ.

Sau lưng bà, bóng đêm sâu thẳm trăng sáng nhô cao, hồ nước tĩnh mịch thế sự cuồn cuộn.

Biên Trọng Hoa lại mơ thấy dòng sông sôi trào màu vàng đỏ kia.

Nhưng lần này hắn không đứng trên bờ mà ở dưới sông.

Hắn có thể cảm nhận đám côn trùng rắn rít ghê tởm trong dòng sông đang cắn xé gặm nhấm thân thể mình, lũ cô hồn dã quỷ kia cũng không ngừng kéo hắn xuống đáy sông.

Biên Trọng Hoa giãy dụa ngoi lên khỏi mặt sông, trông thấy phía trước có một cây cầu.

Cây cầu kia bị sương mù dày đặc che kín, thấp thoáng bóng người đứng xếp hàng, không huyên náo không cãi cọ, thậm chí im lìm lướt đến đầu cầu như du hồn.

Thân cầu có gắn một tấm bảng, Biên Trọng Hoa vừa tránh thoát ma quỷ dưới sông lôi kéo vừa nhìn thật kỹ, chờ sương trắng tan đi mới lờ mờ nhìn thấy trên tấm bảng viết hai chữ Nại Hà.

Biên Trọng Hoa bàng hoàng, sau đó đột ngột mở mắt ra.

Nắng ấm vào đông xuyên qua cửa sổ rơi xuống giường, Biên Trọng Hoa còn chưa cử động đã cảm thấy mỗi tấc da thịt trên người đau điếng.

Kỳ Từ đâu?

Đây là chỗ nào?

Biên Trọng Hoa cố gắng quay đầu nhìn, bức tranh, giường, tủ gỗ rơi vào mắt, cách bày biện đơn sơ trong phòng rất quen thuộc. Đây chẳng phải nhà Dược bà bà ư?

Sao hắn lại ở đây?

Biên Trọng Hoa nhíu mày, ký ức sau cùng của hắn dừng lại ở cảnh Thao Thiết chạy trốn còn mình được Kỳ Từ ôm vào lòng.

Sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.

Kỳ Từ đưa hắn đến đây chữa trị sao?

Biên Trọng Hoa đang tự hỏi thì cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, Dược bà bà cầm bình thuốc đi vào, thấy Biên Trọng Hoa đã tỉnh thì không khỏi giật nảy mình, sau đó đi tới kích động nói: "Hài tử! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi đó biết không?"

Biên Trọng Hoa cười: "Để mọi người lo lắng rồi, Kỳ Từ đâu ạ?"

Dược bà bà khựng lại rồi nhìn lảng đi chỗ khác: "Cái gì? Kỳ Từ? Không thấy y sao? Trước đó thôn dân lên núi hái thuốc phát hiện ngươi ở đáy vực, ngươi có nhớ tại sao mình rơi xuống vách núi không?"

Biên Trọng Hoa ngẩn người: "Đáy vực? Không thấy Kỳ Từ?"

Dược bà bà chột dạ gật đầu.

Biên Trọng Hoa thu lại ý cười, sắc mặt ngưng trọng, hắn nghĩ ngợi giây lát rồi nhổm dậy muốn đứng lên.

Dược bà bà giật mình, vội vàng đưa tay ngăn cản: "Ngươi làm gì thế? Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, làm gì có sức mà động chứ?"

Biên Trọng Hoa lo lắng nói: "Chắc Kỳ Từ đã gặp chuyện rồi, ta phải đi tìm y."

Dược bà bà giậm chân một cái: "Với bộ dạng này ngươi đi còn không được mấy bước thì làm sao tìm nổi?"

Sau lúc hốt hoảng ban đầu, Biên Trọng Hoa cũng bình tĩnh lại, hôm nay hắn quả thực không ra nổi phòng này chứ nói chi tìm người.

Cơn bối rối qua đi, Biên Trọng Hoa dựa vào giường, vẫn thấy bất an và không cam lòng.

Dược bà bà thở dài trấn an: "Ta đã nhờ người trong thôn tìm giúp rồi, ngươi dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng lo gì hết."

Biên Trọng Hoa cúi đầu nói cám ơn.

Dược bà bà đặt thuốc trị thương cạnh giường Biên Trọng Hoa rồi dặn dò cách dùng, sau đó thở dài đi ra ngoài.

Biên Trọng Hoa quay đầu liếc nhìn vai phải, hình giao long đã hoàn toàn biến mất, xem ra phong ấn đã giải trừ.

Nhưng Biên Trọng Hoa không hề cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể.

Hắn thấy lạ nên bấm quyết niệm chú muốn biến ra mấy con bồ câu, thứ nhất báo tin cho Lý quốc sư, thứ hai vào rừng sâu tìm Kỳ Từ bị lạc.

Ai ngờ hắn loay hoay hồi lâu mà chẳng hề có động tĩnh gì, còn thân thể ngoại trừ đau đớn thì cái gì cũng không cảm nhận được.