Trường An Thái Bình

Chương 161: Tù binh



Người Tô Sầm tức khắc cứng còng, không kịp quay đầu nhìn đã ném vội ấm trà, co giò lên chạy.

Nhưng cậu nào phải đối thủ của mấy cao thủ Ám Môn này, chưa chạy tới cửa phòng cậu đã bị tóm lại, mặt áp đất, bụi đất đầy một miệng.

Tô Sầm ra sức vùng vẫy, đến khi một đôi giày gấm thêu hoa văn li tròn bằng chỉ vàng xuất hiện trước mắt. Tô Sầm nhìn lên, y phục màu đen, trường sam tay hẹp, đai lưng thêu mây, rồi nhìn lên cặp mắt kia, Tô Sầm sững người.

Cảm giác đầu tiên là… giống quá.

Đôi mắt này sắc bén và sâu thẳm, hút lấy hồn phách, nhìn vào sâu không thấy đáy, rất giống mắt Lý Thích!

Nhưng nhìn thêm cái nữa lại không giống, mắt của Lý Thích chứa đựng ánh sáng tụ về, mà đôi mắt này chỉ có sự cố chấp và hung tàn.

Trực giác nói với cậu, người này rất nguy hiểm.

Lần đầu tiên thấy Lý Thích cậu cũng nghĩ Lý Thích nguy hiểm, nhưng cái nguy hiểm của Lý Thích ở chỗ không ngừng thu hút cậu đến gần, khiến cậu đắm chìm vào không thể thoát khỏi. Mà sự nguy hiểm của người này là ở áp bức, khiến cậu muốn tránh xa mười vạn tám ngàn dặm.

Người nọ khẽ cười: “Đại Lý Thiếu Khanh Tô Sầm, Tô đại nhân, đúng là khách quý.”

Tô Sầm ngẩng đầu nhìn gương mặt kia, ký ức đột ngột cuộn trào: “Ta từng gặp ngươi.”

“Ồ?” Người nọ nhướng mày: “Gặp ở đâu?”

“Ở thành Trường An, ở Cống viện…” Tô Sầm mím môi: “Người muốn giết ta ở cổng cống viện lúc đó là ngươi!”

Tô Sầm nuốt nước bọt, tình cảnh tối đó như tái hiện lại, cổ họng bị nghiền ép không thở nổi, tính mạng như mành treo chuông. Cuối cùng người kia không giết cậu, chỉ là nhìn vào ánh mắt ấy, cậu còn khó chịu hơn cả chết.

Khi đó cậu vẫn chưa quen thuộc với Lý Thích, chỉ với ánh mắt kia mà chất vất hắn tại sao không hiểu dân sinh gian khó, không biết phụ tử tình thâm, cũng chẳng trách khi ấy Lý Thích lại tức giận, nếu là hắn gán tội danh của người khác lên đầu cậu, e là cậu còn phản ứng quyết liệt hơn Lý Thích.

“Không riêng gì cống viện.” Người nọ ngồi xổm xuống nắm cằm Tô Sầm, ép cậu ngẩng đầu: “Trong lều của Tiêu Viêm, trên thuyền hoa Dương Châu, trong hàng người tế trời, ta đều được chứng kiến phong thái của Tô đại nhân rồi, có thể nói là ta… ngưỡng mộ Tô đại nhân đã lâu.”

Tô Sầm kinh ngạc, nghĩ đến từng hành động cử chỉ của mình đều bị người khác theo dõi, cảm giác lạnh lẽo từ trong xương tràn lên.

“Tại sao ngươi không giết ta?” Cậu phá rối biết bao chuyện tốt của Ám Môn mà vị Môn chủ này còn để cậu sống đến giờ, không biết là khoan dung độ lượng hay có ý đồ khác đây.

“Ta không giết đại nhân vì ta biết đại nhân là người của Lý Thích.” Người nọ khẽ cười: “Thực ra, Lý Thích có thứ gì ta đều muốn cướp.”



Tô Sầm cảm giác vị Môn chủ Ám Môn này mơ làm Hoàng đế lâu ngày, mãi mà không được nên mắc chứng cuồng loạn.

Nếu không có ai lại bắt tù binh, không đánh không giết mà bắt người đứng cạnh nhìn mình ăn bao giờ?

Một bàn sơn hào hải vị, trên bàn chỉ có mình hắn, nhân lúc người hầu gắp thức ăn, hắn hỏi Tô Sầm: “Mọi ngày ngươi hầu hạ hắn thế nào? Ăn cơm? Ngủ? Uống trà? Chơi cờ?”

Tô Sầm không biết người này muốn làm gì, đành giữ im lặng.

Người nọ bỗng phất tay, bảo thị nữ đang gắp thức ăn: “Ngươi lui đi.”

Sau đó nhìn Tô Sầm: “Ngươi làm.”

Tô Sầm sửng sốt, người áo đen phía sau lập tức đẩy cậu lên, xiềng xích trên tay, chân kêu leng keng, vồ vào chiếc bàn đầy ắp thức ăn. Tô Sầm nhíu mày, thầm nghĩ tránh voi chẳng xấu mặt nào, bèn một tay nhận đ ĩa ngọc, tay còn lại cầm đũa ngọc thị nữ đưa cho.

Ai biết được người này muốn ăn gì? Tô Sầm gắp đại mấy món gần mình, vừa lười vươn tay mà cũng không với đến. Chiếc xích sắt trên tay chùng xuống là tay cậu đau điếng, nhỡ có đổ vỡ thứ gì, ai biết người này lại nghĩ thêm trò gì hành cậu nữa.

Trong lúc đợi gắp thức ăn, người nọ lại hỏi: “Thức ăn ở chỗ ta so với cung Hưng Khánh thì sao?”

Tay gấu hấp, vi cá phỉ thúy, trứng bồ câu hổ phách, gà nướng nguyên con, món nào cũng là nhất đẳng. Tô Sầm lại nói: “Bữa tối của Vương gia là đồ chay.”

Người nọ nhíu mày, ngay sau đó một tiếng “rầm” vang lên, một bàn đầy thức ăn đi tong cả.

Tô Sầm đứng đực ra, đũa còn chưa kịp thu lại, cả một bàn sơn hào hải vị chưa ăn miếng nào đã la liệt đầy đất, bát đũa tứ tung, thức ăn rơi vãi.

Cậu còn đang chịu đói mà người này lại lãng phí ngọc thực như vậy, Tô Sầm khó tin quay lại: “Ngươi làm gì đấy?!”

Người nọ ung dung lau tay: “Sai người bưng một bàn đồ chay lên.”

Đám người hầu xung quanh không dám thở mạnh, im lặng thu dọn rồi lui ra.

Tô Sầm rất muốn hét lên “Ngươi có bị điên không”, nhưng nằm trong tay người ta, cũng chỉ có thể cắn răng oán trách: “Sao ngươi nhất quyết phải so với hắn?”

“Ngươi cũng gọi hắn là ‘ngươi’ trước mặt hắn à?”

“…” Tô Sầm nén giận: “Thế ngươi muốn nghe cái gì? Môn chủ? Lục lão gia? Hay là… bệ hạ?”

“Ha.” Người nọ khẽ cười: “Đúng là thú vị, bảo sao hắn thích ngươi như vậy. Nghe đây cho ta, ta họ Lục, tên một chữ Tốn, nếu ngươi đã gọi hắn là Vương gia rồi thì cũng gọi ta thế đi.”

“Mơ đi!” Tô Sầm thầm nghĩ, nếu đã nói nhiều sai nhiều thì cậu khỏi nói luôn không được chắc.

Một mâm đồ chay được dọn lên, Tô Sầm im lặng cầm đũa gắp thức ăn cho người nọ, sau đó lùi lại biến mình thành cọc gỗ, không nói không rằng.



Nói là ăn ngủ thì đúng là ăn xong rồi ngủ, cơm nước xong, Lục Tốn đưa người về tẩm cung.

Tô Sầm nghĩ bụng, nếu người này dám táy máy tay chân với cậu, cậu sẽ đập đầu vào cột giường cho xong. May sao hình như Lục Tốn không có sở thích này, chỉ bắt Tô Sầm thay đồ cho mình rồi nằm lên sạp, không để mắt đến cậu nữa.

Tô Sầm từng vào tẩm cung này rồi, tất nhiên cũng biết trong này không có chiếc sạp thứ hai nào cho cậu ngủ hết, bèn hỏi: “Ta thì sao?”

“Ngươi?” Lục Tốn mới nhận ra còn có người khác: “Canh đêm đi.”

Tô Sầm nhíu mày: “Không ăn không ngủ, ta sẽ chết đấy.”

“Sao ta nỡ để ngươi chết được?” Lục Tốn cười nhẹ: “Dù ta có nỡ thì cũng có người không nỡ.”

Tô Sầm chưa kịp hiểu rõ hắn có ý gì, Lục Tốn đã búng ngón tay tắt nến, căn phòng lập tức tối hù.

Nói nhiều với loại người này cũng vô ích, Tô Sầm lần mò ra góc tường, nằm tạm xuống. Nền gạch đá xanh vừa lạnh vừa cứng, chưa nằm bao lâu đã đau nhức khắp mình.

Tô Sầm không ngủ được, đưa mắt nhìn quanh phòng, muốn tìm xem có thứ vũ khí nào thuận tay để nửa đêm nhân lúc người nọ ngủ say thì bổ cho chết luôn không.

Vừa đảo mắt, cậu đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Khỏi tìm, có cho ngươi một thanh kiếm ngươi cũng không lại gần ta được đâu.”

Thứ tai chó gì nghe được cả tiếng lòng vậy? Tô Sầm bực mình nhắm mắt, lại khó chịu chửi thêm một trận trong lòng.



Không được ngủ ngon, y như rằng hôm sau quầng mắt cậu đen sì, đầu đau như búa bổ, mình mẩy nhức mỏi, suýt nữa còn mắc cảm.

Vậy nên lúc ăn sáng gắp đồ ăn cho Lục Tốn, cậu múc thừa một thìa tương, suýt bị dỡ cổ tay.

Lục Tốn lại rất hào hứng, ăn xong lại kéo Tô Sầm đi chơi cờ. Vừa bày bàn cờ xong có người vào bẩm báo, ông lão đầu thôn cầu kiến.

“Không gặp.” Lục Tốn nhếch môi, nhìn Tô Sầm: “Nếu lão đưa người đến cho ta rồi, có lý nào ta lại trả về. Nói lão món quà này rất được, ta nhận.”

“Không liên quan đến ông ấy.” Tô Sầm sợ Lục Tốn giận cá chém thớt: “Là ta ép ông ấy.”

“Ngươi cứ lo cho thân mình thì hơn.” Lục Tốn lấy sáu cây đũa trong hộp ra: “Nghe nói một mình ngươi đánh thắng được Bạch Trù?”

Tô Sầm nhìn người áo trắng đứng sau Lục Tốn, không hề khiêm tốn: “Nhường rồi.”

Bạch Trù thẹn quá hóa giận: “Môn chủ, cho tôi đánh với hắn một ván nữa!”

Lục Tốn nâng tay, Bạch Trù lập tức im lặng, khó chịu lui về.

Lục Tốn nói: “Chúng ta đặt cược chút nhé. Nếu ngươi thắng ta, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu bất kỳ trong tòa nhà này, nếu thua, thì mắng ‘Lý Thích khốn kiếp’ đi.”

Mắt Tô Sầm sáng lên, đánh cuộc thế này có vẻ rất có lợi, cậu thua không mất gì, thắng lại được yêu cầu. Dù gì Vương gia ở nơi xa xôi ngàn dặm, cũng chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi vài ba câu vớ vẩn của cậu. Việc cấp bách hiện giờ của cậu là ăn một bữa no, tốt nhất là bỏ được mớ xiềng xích này, cũng phải có sức, không bị trói buộc mới dễ chạy chứ.

Sau một nén hương, Tô Sầm bị đánh tơi bời.

Thậm chí trận chứ hai chỉ cần nửa nén hương.

Sau mấy ván Tô Sầm đã nhìn rõ hiện thực, trình độ của người này không khác ông lão đầu thôn là bao, thậm chí còn hơn một bậc. Tô Sầm chơi cờ với hắn mà tay chân bối rối như trẻ con tập đi, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho tan tác chim muông.

Muốn chơi cờ Lục bác thắng Lục Tốn, không bằng cậu nghĩ cách trèo vách tường cao cả trượng kia thì hơn.

Sau mấy ván, Tô Sầm đã mắng không biết bao câu “Lý Thích khốn kiếp”, cũng thấy không nỡ, bèn ném cờ: “Không chơi nữa.”

Lục Tốn không tức giận, hắn đặt cờ ở chỗ Tô Sầm, tự gieo đũa cả hai bên, tự mình đánh với mình.

Không có việc gì làm, Tô Sầm ngồi xem một lát. Cậu không khỏi kinh ngạc, thế cục đôi bên quyết liệt, hai quân cùng tiến, bày binh bố trận xuất thần, xem một trận cờ mà như xem một cuộc chiến, cờ phướn trải dài, tiếng trống trợ trận như vang lên trước mắt.

Xem ra trước giờ người này vẫn nhường mình.

“Có biết tại sao ngươi không thắng được không?” Lục Tốn vừa đánh, vừa nói: “Ngươi quá ỷ lại vào trò năm mặt trắng và một mặt trắng của mình, nhưng có ván cờ nào trên đời có cách thức cố định đâu. Cờ bạc cờ bạc, thật ra cờ và bạc là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Cờ thì phải xem bản lĩnh, còn bạc thì hơn nhau ở chữ “sống”. Nghe mệnh trời, nghịch thiên cải mệnh, thuận theo thời thế, xu lợi tránh hại, ‘Pháp có định luận, binh vô trưởng hình’ là vậy, bất kể ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể liều mở đường sống, thế mới thắng được. Lúc trước Bạch Trù không biết ngươi biết gieo đũa mới bị ngươi chơi xỏ, giờ cho hắn chơi, cũng sẽ thắng được.”

Tô Sầm không có gì để phản bác, lúc trước cậu cũng ỷ việc đối phương không biết thực lực của mình mới chơi trò khôn vặt, thuật đánh cờ của cậu chỉ như lý luận suông, không đấu lại kẻ nào cả.

Tô Sầm nhìn người tự chơi cờ hăng say trước mặt, khẽ nói: “Ngươi rất giống một người ta quen.”

Lục Tốn nhướng mày tỏ vẻ đang nghe.

“Tống Phàm, hay là Lục Phàm? Hoặc gì cái gì đó. Hắn cũng thích kiểu trò chơi có chút cờ bạc thế này.” Tô Sầm nhớ lại lúc trước mình cược rượu với Tống Phàm, không khỏi nhíu mày: “Nhưng hắn cược lớn hơn ngươi nhiều.”

Ván cờ đã đến hồi kết, cờ trắng ngậm cá trở về, Lục Tốn mỉm cười: “Khuyển tử vô dụng, mong ngươi khoan dung nhiều hơn.”